Chương 8

98 10 0
                                    


Chương 8

Lịch trình của Lý Khắc Cần vì người kia mà đè nén tới cực điểm.

Ngồi chuyến bay sớm nhất từ sáng sớm bay về Hongkong, chỉ mang đồ cá nhân nhẹ nhàng nhất, xuống máy bay không ngừng không nghỉ vào phòng thu ngay, đồng thời còn nhờ người mau chóng đặt vé trở về Thượng Hải. Nhà cũng không dự định về, đến cả bạn bè mời đi ăn cũng từ chối hết.

Quản lý nhíu chặt mày, "Cũng không cần liều mạng thế chứ!"

Nghe mà xem!

Trở về Thượng Hải?! Thượng Hải đối với Lý Khắc Cần, từ lúc nào đã có thể dùng cái từ "trở về" này rồi hả?

Quản lý phiền não không nói nên lời, nếu không phải vì lý do công tác, vậy Lý Khắc Cần đến Thượng Hải chỉ có một mục đích.

"Coi như rất vừa ý, cũng không cần bám dính đến vậy? Châu Thâm cũng không có thoái thác công việc để đi Hồng Kông với anh, rốt cục anh hiểu không hả?"

Quản lý thật sự không hiểu nổi Lý Khắc Cần cùng Châu Thâm rốt cuộc là ai xài quy tắc ngầm với ai, mắt thấy Lý Khắc Cần mất giá thế này, sợ hắn chưa từng xài quy tắc ngầm với người khác nên không hiểu, không nhịn được muốn chỉ dẫn.

Lý Khắc Cần nhắn tin cho Châu Thâm nói mình chuẩn bị lên máy bay, nghe thấy quản lý cằn nhằn không dứt, mất tập trung ừ một tiếng.

Tuy rằng chỉ mấy tiếng nữa thôi là có thể gặp mặt, nhưng Lý Khắc Cần hiện tại đã bắt đầu hơi sốt ruột.

Đại khái là đã xuất hiện dấu hiệu cảnh báo.

Quản lý chưa dừng lại, "Anh phải có thái độ đoan chính một chút, không nên theo đuổi sát rạt, cũng đâu phải đang theo đuổi ý trung nhân!"

Quản lý nói xong cũng ngốc ra, cảm giác hình như vừa phát hiện cái gì đó mà mình vốn vẫn luôn lơ là.

Quản lý nhìn Lý Khắc Cần, Lý Khắc Cần cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Người vốn dám cãi tay đôi với giới truyền thông giờ phút này bỗng cà lăm , "Anh, cùng Châu Thâm, hai người không phải, hai người!"

Lý Khắc Cần đã không muốn đi phỏng đoán đối phương rốt cục đang suy nghĩ gì, sao cũng được, giải thích mệt mỏi quá.

Quản lý nói, "Anh chờ một chút! Tôi đi mua vé, tôi đi cùng anh!"

Lý Khắc Cần ngăn cản, "Anh đi làm gì? Ở đây lo công việc của anh đi, cho tôi chút không gian cá nhân chớ!"

Quản lý không nghe, "Anh có thể coi như tôi không tồn tại."

Chẳng phải hắn cũng luôn làm như vậy rồi à?

Quản lý cuối cùng vẫn kiên định đi theo, chỉ là khoang hạng nhất không còn vé, không thể làm gì khác hơn là mua khoang phổ thông, dọc đường đi cũng không biết não bổ những thứ gì, nói chung lúc xuống máy bay vẻ mặt trầm trọng vô cùng.

Lúc này sự sốt ruột của Lý Khắc Cần đã hiện rõ trên mặt, một bộ nghiêm nghị, ngữ khí khi nói chuyện cũng trở nên cứng rắn.

[Cần Thâm Thâm] Hợp hòaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ