(10.4)

202 24 10
                                    

"Min Yoongi cậu lạc đề rồi!!"

"Hả? Tôi thấy đúng mà?"

"Đúng là đúng thế nào? Đề bài yêu cầu cậu phân tích vấn đề chứ không yêu cầu kể lại nó. Có hiểu đề nói gì không hả?!"

Đương nhiên là hiểu rồi...

"Không hiểu. Cậu nói lại cho tôi đi"

Hoseok giảng lại bài thêm lần nữa trong sự đáng sợ mà Yoongi chưa từng được thấy qua ở cậu nhóc bình thường rất đỗi đáng yêu này

"Cậu chủ, cậu Hoseok, mời 2 cậu ăn hoa quả"

"Đặt ngoài đó rồi tôi ra lấy"

"Dạ"

Yoongi vươn vai, tiện tay vỗ nhẹ vào lưng Hoseok

"Được rồi, ăn một chút. Lát học tiếp"

"Ừm"

"Này, tôi thực sự không biết cậu mỗi khi học hành nghiêm túc thì lại rất lạnh lùng đấy"

"Cậu có ghét mình không?"

"Không ghét. Sao hỏi thế?"

"Sao nhiều người ghét mình thế nhỉ? Mình đâu có làm gì..."

"Chắc tại cậu trông mềm mỏng quá đấy"

"Là sao?"

"Thì trông cậu quá hiền, lúc nào cũng ngồi một chỗ, người ta đánh không biết tự vệ. Là con trai mà hèn nhát như thằng gay ấy"

Yoongi không chút nhân nhượng, phun cả đống suy nghĩ của mình từng nghĩ về Hoseok ra mà không thèm để ý rằng câu cuối đã khiến cậu nhóc tổn thương cực kì. Cậu run rẩy, mắt đã long lanh nước, nắm chặt tay hét vào Yoongi

"Min Yoongi mình ghét cậu!" sau đó liền quay người bỏ đi

Yoongi như nhận ra gì đó, đứng hình mất 5 giây rồi vội vã chạy theo

Hoseok chạy ra khỏi nhà Yoongi, nhưng ngoài trời quá tối, một bóng đèn cũng không có. Cậu chần chừ, toan quay lại thì trời mưa...

Hoseok cười cay đắng, giống như mọi thứ đều đang muốn chống lại cậu vậy

Bé nhỏ đáng thương lê từng bước dưới cơn mưa lạnh tới thấu da thịt...

Yoongi cầm theo ô và đèn pin chạy đi tìm Hoseok. Anh có tìm hiểu sơ qua về cậu. Hoseok rất sợ bóng tối, sợ trời mưa kèm theo sấm sét vì bố mẹ kính yêu của cậu đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian vào cái ngày định mệnh đó: một đêm mưa có sấm sét

Yoongi thấy Hoseok lững thững dưới trời mưa liền chạy tới kéo cậu về phía mình rồi ôm lấy thân ảnh ướt nước mưa ấy  

"Bỏ mình ra! Cậu mau bỏ mình ra!" Hoseok vừa nói vừa liên tục đánh vào người Yoongi

"Hoseok à, tôi xin lỗi. Tôi thực sự không cố ý nói như vậy"  

"Mình ghét cậu, Min Yoongi, mau bỏ mình ra!"

Hoseok vừa dứt lời, sấm sét ầm ầm sáng rực bầu trời. Cậu sợ hãi ngồi thụp xuống ôm đầu gào khóc. Kí ức năm đó ùa về. Khung cảnh đêm mưa hôm ấy hiện ra trước mắt Hoseok, giống như tận mắt chứng kiến lại cuộc đời tràn bi thương của mình vậy

|Sope| |YoonSeok| |Kỳ Tích| sweet storiesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ