Chương 1

563 18 0
                                    

...Hy vọng rằng một ngày nào đó mối liên kết yếu ớt này giữa cặp đôi không phải là để mất mát hoàn toàn.

Dumbledore thở dài.

Nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu hờ hững trong gương là một lời nhắc nhở về sự vô vọng cuối cùng mà y định phải đối mặt.

Đối thủ của y. Bạn của y. Người yêu y...

Gellert Grindelwald, người đàn ông mà y đã rơi vào trái tim mình, trong tiềm thức biết rằng điều đó sẽ không bao giờ kéo dài. Vì tình yêu phân chia khoảng trống thời gian giữa quyền lực và sự mất mát. Đó luôn là sức mạnh mà Grindelwald thực sự tin tưởng.

Người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào y với mái tóc trắng bạch kim quái dị của gã, mang một vẻ mặt cau có khi gã trình diện khuôn mặt của mình trước mặt Albus.

Y có thể làm gì ngoài việc nhìn lại ước muốn mà y từng có. Được yêu nhưng rồi lại đánh mất niềm khao khát thực sự duy nhất của trái tim mình trước bi kịch của em gái mình.

Biết được cái chết của cô không làm thay đổi tình cảm mà anh dành cho Gellert. Không hề dao động mong muốn với gia đình của mình, vì Grindelwald đã cảm thấy như một gia đình. Chạm đến tận cùng trái tim y mà trước đây y chưa từng biết đến.

Y cố gắng nhìn đi chỗ khác.

Trong tích tắc, kiến ​​thức ngắn ngủi về ma thuật hắc ám tràn về. Mày không thể tin tưởng anh ấy, Albus...

Nhưng sau đó nó đã biến mất.

Tất cả những gì y thấy là Gellert. Gò má gã mở rộng đường hàm, bờ vai cong lên, khiến gã vô tình cảm thấy thoải mái. Cũng như nụ cười nhếch mép cong cong ngắn ngủi mà gã luôn dành cho Albus khi họ đồng ý về một điều gì đó...

Đó không bao giờ là một nụ cười.

Dù Albus yêu Gellert đến mấy, nụ cười của gã không bao giờ thành thật. Nụ cười nhếch mép là nụ cười gần nhất, vì điều đó ít nhất cho thấy Albus đang hạnh phúc. Luôn luôn quanh co, nhưng hạnh phúc.

Chiếc gương luôn giống như một vật tế thần. Ẩn sau hội quốc hội của bộ phép thuật, Albus từ nhỏ đã không có ý định tuân thủ nghiêm ngặt, với tầm mắt của Grindelwald, có thể dễ dàng nổi dậy chống lại.

Ký ức về tuổi thơ của họ đau đớn. Bị tổn thương như địa ngục, với sự phản bội và dối trá. Ngay cả khi họ đã có mùa hè đó...

Albus cố gắng rũ bỏ nó. Kí ức. Nó khó hơn y nghĩ. Giữ trọng lượng này trên vai của mình chỉ trong vòng chưa đầy 30 năm. Không buông tay. Không biết làm thế nào hoặc khi nào để tiếp tục, nhưng...

Khi khuôn mặt thứ hai xuất hiện trong gương, Albus biết rằng y sẽ không bao giờ bỏ qua nó.

Những năm tháng tuổi thanh xuân của Gellert và chính y được phản chiếu lại như một sự phản chiếu. Đó là lúc y nhìn chằm chằm vào những kỉ niệm đã từng có, và những tình cảm mà y vẫn còn giữ.

Mặc dù mọi chuyện có lẽ còn tồi tệ hơn vào năm 1898, Albus vẫn nhìn thấy vẻ mặt trẻ trung của mình, khi bị ép vào tấm kính đang cầm trên tay Grindelwald.

Một cái nhìn mong muốn. Nhìn thì đau lắm, nhưng dán mắt vào những hình ảnh đó, y không thể rời mắt.

Khi những giọt nước mắt bắt đầu hình thành trên mắt, Albus lật tay áo, xoa mặt và thở dài vì đau lòng.

Y lại thở ra, nhìn những hình ảnh mờ dần, rơi xuống như cát xuống đáy gương trước khi bốc hơi hoàn toàn.

Albus đưa tay lên kính một lần nữa, lần này chỉ giữ hình ảnh phản chiếu của chính mình như một tấm gương bình thường hiện lên, và thì thầm vào khung hình...

"Vì điều tốt đẹp hơn, bạn thân mến của tôi."


Grindeldore // The Hallows That Divide UsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ