|17| Aɳԋ Qυế, ƈùɳɠ ҽɱ ƚɾưởɳɠ ƚԋàɳԋ
Nguyễn Văn Toàn vừa trải qua một kì thi lên đại học. Bởi vì kì thi này rất quan trọng, nên em phải học ngày học đêm, hi vọng sẽ được vào trường mà người yêu em từng học.
Em Nguyễn học ngày học đêm, Quế Ngọc Hải ở bên cạnh em bồi bổ cho em rất nhiều, em thức hắn sẽ ở bên thức cùng em, em vì ngồi học quá lâu mà mỏi lưng, hắn tự nguyện xoa bóp cho em mấy tiếng đồng hồ.
Để đáp trả lại sự nhiệt tình của Quế Ngọc Hải, em hứa với hắn sẽ làm bài thật tốt.
Ngày đi thi, hắn đưa em tới trước cổng trường, ôm em một lúc lâu, em lo lắng một thì Quế Ngọc Hải lo lắng mười. Hắn nói em hãy thật bình tĩnh mà làm bài, dù kết quả như thế nào cũng không sao.
Thời gian thi, hắn không về mà chịu đứng dưới ánh nắng đợi em. Xung quanh chỉ toàn là phụ huynh lớn tuổi, chỉ có mình hắn là thanh niên trai tráng.
Lúc đi ra, mặt em có chút buồn. Quế Ngọc Hải cũng hiểu được thỏ nhỏ này làm bài không được tốt, hắn đi tới làm làm chỗ dựa cho em. Hắn xoa đầu nhỏ.
"Không sao, Nguyễn Văn Toàn là giỏi nhất. Không được buồn nữa, tôi dẫn em đi ăn"
Quế Ngọc Hải hôm đó không dám nhắc gì về chuyện này nữa, biết thỏ nhỏ của mình buồn, hắn mỗi ngày luôn tìm cách động viên cho em vui.
Hắn cũng trách bản thân một chút, tại sao lúc trước lại thi vào trường này, bản thân quá ưu tú thi vào trường này lại điểm cao. Làm cho thỏ nhỏ phải cực khổ như vậy. Nhưng mà không sao, sau này Nguyễn Văn Toàn sẽ được hắn nuôi.
Hôm nay là ngày biết điểm thi, chỉ vài tiếng nữa thôi là sẽ có thông báo. Thỏ nhỏ của hắn nguyên một ngày hôm này đều một mình ngồi buồn trong phòng. Quế Ngọc Hải có gọi như thế nào em cũng không chịu ra, hắn không dám đi vào làm phiền em, chỉ biết đứng bên ngoài ra sức an ủi.
Thỏ nhỏ thường ngày năng động biến đi đâu mất tiêu, dạo gần đây cứ không cười khiến hắn sầu muốn chết. Nhiều lúc muốn cùng em đi chơi, em thẳng thừng từ chối. Hắn biết em buồn, nên từ lúc đó không dám mắng hay lớn tiếng với em câu nào.
Đã đến lúc có thông báo, em đang ở bên trong ngồi ngay ngắn trên bàn nhìn vào màn hình máy tính. Hắn đứng bên ngoài cửa chắp tay cầu nguyện cho em, em xứng đáng nhận được những gì mà em cố gắng. Dù gì cũng đã gần tới sinh nhật em, hắn không muốn em cứ buồn như vậy mãi được, hắn mong rằng ông trời hãy tặng em một món quà quý giá.
Hắn lo cho em, cả thân đều rạo rực đến chảy cả mồ hôi. Vậy mà đã mười lăm phút trôi qua, phía bên trong vẫn không có tiếng động gì. Hai bàn tay trắng bệch đang nắm chặt lại với nhau cuối cùng cũng buông thả, Quế Ngọc Hải trấn an lại bản thân.
Không sao, dù gì em ấy cũng đã làm rất tốt.
Quế Ngọc Hải vào bếp hâm lại cho em một ly sữa ấm. Hắn biết rằng em lúc này, rất cần hắn ở bên.
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, bắt gặp được hình ảnh Nguyễn Văn Toàn đang ngồi trên ghế, mặt vẫn nhìn chằm vào màn hình máy tính, cả người đều cứng đờ không chút động tĩnh.
![](https://img.wattpad.com/cover/328355091-288-k1322.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ᐯEᖇ] |𝟶𝟹𝟶𝟿| •ҽɱ Ⴆé•
Science Fiction•αnh quế thươngg єm• •αɳԋ Qυế x ҽɱ Nɠυყễɳ• - aυ gốc: dygιтнwaq - edιт: nqnaa_ •stαrt: 4/12/2022 -📍 Tớ chuyển Ver đã có sự đồng ý của tác giả gốc! - hiii, xin chào các cậu. Lâu rồi tớ mới quay lại nhỉ? Với sự trở lại này thì tớ tiếp tục mang đến cho...