1: "Ông biết trên đời có hai thứ ông không thể đùa không? Sẽ hối hận đó."

1K 118 74
                                    


   "Này Chiến."

   "Hả, có vụ gì mà ông phải kéo tôi ra đây thế."

   "À tôi..."

   "Có gì nói nhanh cái, còn chụp ảnh lớp."

   "Tôi... Tôi nói ông, nếu ông không thích nghe thì..."

   "Nhanh cái!"

   "Tôi..." - Giấu sau cặp kính cận quá khổ so với gương mặt nhỏ là đôi má đang nóng lên vì ngại ngùng. - "Tôi thí--"

   "Úi, Lan Anh mặc áo dài xinh thế nhờ, hay đi xin chụp chung con ảnh nhỉ?"

   "Tôi thích ô--"

Một lời thẳng thừng cắt ngang.

  "Hay là tôi đi tỏ tình với Lan Anh nhé, có gì tí nói sau."

Giật mình tỉnh giấc, Văn Lương lỡ tay gạt rơi cái bút lăn tít xuống gầm bàn nên lại phải cúi người mò mẫm. Ai ngờ lại vô tình nghe được tiếng xì xào gần đó.

   "Trời ơi biết tin gì chưa, nghe đâu chủ tịch mới đón con trai riêng về dinh thự đấy!!" - Bà chị 1.

   "Hả?? Tưởng ổng có cậu con trai tên Minh gì rồi mà?" - Em gái 2.

   "U là trời. Nên giờ mới tòi thêm con rơi con vãi nữa cơ!!" - Bà chị 3.

Vừa tìm cái bút vừa nghe ngóng thêm một lúc, anh cũng tiếp thu được thông tin hữu ích khác. Ấy mà, chuyện thường tình thôi, lão chủ tịch nào mà chả giống lão vua nào, đông con trai thì mới có người thừa kế gia sản bạc tỉ này chứ.

Chỉ là không ngờ, lão chủ tịch anh theo ngót nghét 6 năm nay cũng như vậy. Lão Hà Mạnh Trung ấy.

Haiz, phiền phức lại ập đến rồi.

   "Sếp ơi, chủ tịch gọi anh ạ."

Biết ngay mà.

   "Ok ok." - Văn Lương cong ngón tay ra hiệu đồng ý rồi nhanh chóng sửa soạn áo quần để gặp chủ tịch.

Dành ra cả ca sáng để nghe lão trung niên tâm sự tuổi xế chiều rồi đá sang chuyện mới lượm được thằng con trai ngoài giá thú đầy tiềm năng. Xong xuôi uyển chuyển đùn việc chăm trẻ cho Văn Lương là xong, nói chăm trẻ hơi quá, chẳng là thằng nhóc kia còn đang dang dở lớp 12, chưa làm kinh tế được, cần anh làm người dẫn dắt.

   "Học thầy không tày học bạn, người trẻ nói chuyện với nhau vẫn dễ hơn." - Lão chủ tịch nở nụ cười đầy phong độ vỗ vai anh bôm bốp.

   "Chủ tịch nói chí phải ạ." - Văn Lương bằng mặt không bằng lòng, miễn cưỡng cười.

Ăn trưa ngủ trưa làm nốt ca chiều, nay không có việc gì nhiều, không tăng ca, công dân tốt không đua đòi trai tổ lái gái ôm cua, về nhà đúng giờ.

Đất đai thủ đô cắt cổ quá nên Văn Lương công ăn việc làm ổn định mấy thì hiện tại cũng chỉ có thể mua trả góp căn chung cư mini thôi. Nhưng vì độc thân đang ở một mình nên đối với anh thế là thoải mái, đầy đủ rồi.

Ai ngờ vừa ấn vân tay mở cửa nhà thì đã thấy đèn đóm trong nhà sáng chưng, con mèo mập nịt anh nuôi còn đang nằm phè phỡn với cái bụng lông trắng tròn vo vì no căng.

Chọn điểm rơi - Trang SơNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ