Chương 6

476 31 2
                                    

18.1

Một tháng sau khi Ngô Ngu chết. Có lúc tôi thường quên đây là sự thật. 

Buổi sáng lúc tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, tôi theo bản năng nghiêng đầu, muốn bỏ chiếc chân đang đè trên người mình xuống.

Nhưng lại mò được khoảng không. Bên cạnh cũng là một mảnh trống rỗng.

Cô ấy không ở đây nữa rồi.

Sau này cũng sẽ không ở đây nữa.

Tôi ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên nhớ ra trong ngày cuối cùng của cô ấy, cô ấy rất ít khi quấn lấy tôi.

Một tuần sau, tôi dần dần hồi phục lý trí.

Tôi từ bỏ hạng mục ở nước Anh, bố mẹ bởi vì cái chết của Ngô Ngu đau buồn khôn nguôi, tôi cần phải ở trong nước chăm sóc họ, ngày nào cũng đi đi về về giữa công ty và nhà bố mẹ.

Toà nhà ở cùng với Ngô Ngu bị tôi khoá lại, giao cho bên mô giới rao bán.

Thực ra cũng chẳng có gì mà né tránh, toà nhà đó được thu dọn sạch sẽ rồi, không để lại bất kỳ thứ gì liên quan tới cô ấy.
Ờ, cô ấy để lại một con gấu ngốc. Trên mảnh giấy viết, tặng cho Triệu Y.

Tôi có ý nghĩ hơi trào phúng, cái này là để tôi tặng Triệu Y?

Tôi mang theo nỗi tức giận không tên, vứt nó vào trong vườn.

Có một hôm, mẹ tự nhiên nói, "Chúng ta đi thăm nơi A Ngu đi nhé."

Nhắc tới Ngô Ngu, mắt của bà ấy lại đỏ lên, "Mẹ luôn mơ thấy vùng biển đó, có thể là A Ngu muốn gặp mẹ."

Mẹ nói xong, thì bố cũng quay ra nhìn tôi.

Tôi gắp một ít thúc ăn cho bà, "Con có thể để tài xế đưa bố mẹ đi."

Mẹ nhìn tôi, "Con không đi thăm A Ngu à?"

"Chỉ là một vùng biển, mà con thì luôn sợ biển."

Bố gật đầu, "Thời Dư hồi nhỏ còn không dám tới gần biển, bỏ đi, chỉ chúng ta đi thôi."

Ti vi chiếu tới cảnh cực quang tuyệt đẹp ở Canada, không gian ban đêm như biến thành một màu xanh huyền quang đầy bất ngờ.
Tôi không nhìn màn hình, bỏ bát vào khay rửa, mở vòi nước.

Mẹ nhặt một vỏ sò bên bờ biển về, đặt lên đầu giường. Bố nói, lúc đó khi mẹ đang gọi tên Ngô Ngu, thì chiếc vỏ sò này bị sóng đánh dạt vào chân bà ấy, coi như A Ngu cho bà ấy đi.

Ngoài những việc đó ra, cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường.

2.

Lúc họp Triệu Y có ho một tiếng. Tôi quay đầu nhìn cô ta, "Ra ngoài."

Triệu Y ngớ người, người trong cuộc họp đều quay ra nhìn tôi bằng ánh mắt bất ngờ.

Cô ta hoảng loạn nói một tiếng xin lỗi, bước chân gấp rút mau chóng bước ra khỏi phòng họp.

Tôi thu lại ánh mắt, tỏ ý nhân viên tiếp tục trình bày ppt.

Triệu Y trốn bên phòng uống trà lau nước mắt, tôi không nói câu nào, bước tới pha một cốc cà phê cho cô ta: "Ở công ty phải chú ý cảm xúc."

Trong lòng bạn có người nào khiến bạn cảm thấy tiếc nuối không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ