"Má, má thấy không, nó bênh con nhỏ hầu ra mặt." Mợ ba mặt mũi hầm hầm đi vô phòng bà hai, nhớ lại cái đầu toe toét máu của con Trang, mợ ba lại bất giác rùng mình.
Bà hai cũng lạnh sóng lưng, ánh mắt thù hằn đầy tia máu của cô út khi đập con Trang, thực chất là đang dằn mặt bà hai và mợ ba, muốn nhắc khéo họ đừng động vào Trân Ni.
"Thôi, bây từ từ, đừng có náo, tánh con đó dữ lắm, khéo nó đập luôn mày."
"Nhưng..." Mợ ba không cam lòng, mặc dù chồng mình là con trai nhưng lại bị dưới trướng một đứa em gái, đương nhiên mợ ba cay chứ.
"Từ từ, còn lâu còn dài, má không để nó trở thành mợ út đâu."
Bà hai thở mạnh, nếu Trí Tú đã xem Trân Ni là tâm can, thì bà sẽ khiến nó tàn tạ nhất có thể, như thế Trí Tú mới khổ sở.
(...)
Đặt nàng trên giường, cô lấy vội cái khăn nhúng nước, tự tay lau mấy vết thương cho nàng.
"Trân Ni, đau lắm đúng không?" Cô đau lòng nhìn mấy vết bầm tím trên vai nàng.
"Hic.....hic....." Nàng tủi thân khóc nhỏ, trong lúc đó, nàng chỉ ước rằng cô có mặt ở đó để cứu lấy nàng, nhưng cô đã đến muộn.
Nhưng có điều, Trí Tú không phủ nhận chuyện cả hai có tình cảm với nhau trước mặt mọi người, còn ra sức giúp nàng xả giận, điều này làm nàng vui vẻ hơn một chút.
"Tại sao lại giữ khăn tay của tôi làm chi?" Cô vén ống quần nàng lên, lau sạch máu, tức giận hỏi.
Nàng quay mặt sang hướng khác lãng tránh: "Con....con...."
Thấy nàng không muốn nói, cô cũng không ép, cô biết nàng có tình cảm với mình mới làm thế. Thằng Tèo vừa lúc đem tô cháo nóng hổi vô, cô nhận lấy nhìn nàng.
"Bỏ đi, ngồi dậy ăn cháo nè."
Đỡ nàng ngồi dậy, lấy một cái gối mềm lót sau lưng, cô mút một muỗng, thổi nguội rồi ra lệnh, đưa muỗng cháo lại gần miệng nàng một chút: "Há miệng ra, tôi đút."
Trân Ni sợ sệt, như vậy không đúng quy tắc, nàng giơ tay lên định cầm cái muỗng liền bị cô nhíu mày.
"Chị coi cái tay chị kìa."
Nàng phụng phịu, há miệng ra, cảm nhận muỗng cháo này thật ngọt ngào, nàng cười ngây ngốc ăn lấy ăn để. Mấy cái vết thương khô lại làm nàng đau đớn cựa quậy.
"Mấy ngày nay không cần xuống bếp, ở trong phòng nghỉ ngơi đi."
Nàng vẫn há miệng ăn, nhưng tay lại bấu lấy vạc áo cô cầu xin: "Cô út, sau này đừng đánh người nữa, con sợ lắm."
"Sợ tôi?" Cô nghiêm mặt, phải, bộ dạng cô khi đó hùng hổ như con thú hoang, ngay cả má cô còn phải sợ thì đương nhiên Trân Ni không tránh khỏi.
Nhưng ngược lại, nàng lắc đầu nguây nguẩy: "Hông có, con sợ cô út đánh chết người, cô út bị bỏ tù."
Nàng mím môi, nàng sao lại sợ cô chứ, đúng là cô đối với đa số người là cọc cằn, dữ tợn, nhưng cô chưa từng chửi rủa hay đánh đập gì nàng, mọi hành động quan tâm ân cần của cô dành cho nàng, nàng hoàn toàn nhận ra được. Ở cái nhà này chắc có mỗi nàng nhận xét cô bằng hai từ "ôn nhu". Nhưng tính cách cô cứ nóng giận như thế, lỡ đâu không kìm được mà đánh chết người thì có phải có hoạ không?
BẠN ĐANG ĐỌC
[COVER] VỢ LÀ PHẢI SỦNG_JENSOO (BLACKPINK)
FanfictionTruyện được cover từ: VỢ LÀ PHẢI SỦNG - LICHAENG của author: TranNguyen140499. Lời edit: *vui lòng đọc truyện 'bình thường' nhất có thể, đừng so sánh với các yếu tố hiện thực bên ngoài!"