Tokyo, ngày 12 tháng 4 năm 2022.
"Chigiri ơi, xong chưa con?"
"Dạ con xuống đây ạ!"
Giữa tháng 4, tiết trời se lạnh với những tia nắng nhàn nhạt trườn dài trên bậu cửa sổ. Không khí Tokyo lúc này còn vương cái buốt giá của mùa đông, với những tầng sương mù phủ quanh từng hàng cây kẽ lá. Tuy vậy, nhờ sự giúp đỡ của những đợt nắng ấm áp, cả thành phố dường như được bao bọc trong sự ngọt ngào của mẹ thiên nhiên, của sắc xuân dịu dàng.
Hôm nay là một ngày đặc biệt của gia đình Chigiri khi cậu con trai út Hyouma, 18 tuổi, rời Nhật Bản để sang Đức du học.
"Em kiểm tra lại xem có quên mang thứ gì không, chị sợ là khó mua đồ cho dân châu Á ở bên đó lắm." Chị gái cả Fumiko lo lắng hỏi.
"Đúng rồi đó Hyouma-kun, con nhớ lại xem có quên đồ gì không?", bà Chigiri vừa nói vừa cầm tay con trai, đôi mắt đỏ lên vì xúc động.
Lặng lẽ vuốt mái tóc đỏ của đứa con trai bé bỏng, bà không kìm được nước mắt mà ôm chặt lấy con. Giấu đi đôi mắt đang rơi lệ của mình, cậu trai dang tay ôm mẹ và chị gái lần cuối rồi vội vàng chuyển hành lý lên xe taxi.
"Tạm biệt mẹ và chị, con sẽ đều đặn gọi cho hai người. Mọi người nhớ giữ sức khoẻ! Đừng bỏ bữa nha ạ!" Chigiri cố gắng cười thật tươi rồi lên xe.
Sau một hồi làm thủ tục, cuối cùng cậu cũng lên được máy bay. Nhìn theo từng con phố, căn nhà dần thu nhỏ thành kích thước của những mô hình đồ chơi, Chigiri lại bồi hồi nhớ về tuổi thơ hạnh phúc bên gia đình và những ký ức đẹp đẽ mà cậu có tại Tokyo. 4 năm là một quãng thời gian không quá dài nhưng nếu phải ở một mình tại nơi đất khách quê người như Berlin thì cảm giác cô đơn cùng cực là điều không thể tránh khỏi.
16h30p giờ Đức, Chigiri đặt chân đến sân bay Berlin - Brandenburg. Tuy rằng sân bay Tokyo vốn đã rất tân tiến nhưng khi được tận mắt chứng kiến, cậu vẫn có phần choáng ngợp bởi sự hiện đại và hoành tráng của nơi đây.
Hoà trong dòng người thuộc vô vàn những chủng tộc, quốc tịch, màu da khác nhau, cậu trai châu Á xinh đẹp với mái tóc đỏ rực ánh hồng và làn da trắng tuyết lại càng nổi bật hơn cả.
"Ông xem kìa, cậu bé đằng kia trông đẹp quá! Không biết có phải người mẫu không ông nhỉ?" Bà lão hiền hậu với mái tóc bạc nói khẽ.
"Ừ bà ha, cậu đó đẹp thật, nhưng mang nhiều hành lý với trông trẻ như thế thì chắc là du học sinh rồi." Ông lão mỉm cười trả lời vợ mình.
Trong lúc chờ taxi đưa đến khách sạn, Chigiri quyết định ngắm nhìn Berlin thật kỹ.
Tương tự như Tokyo, thời tiết tại thành phố này khá mát mẻ nhưng vẫn rét hơn khu vực cậu từng sống một chút. Điểm khác biệt lớn nhất cậu có thể thấy là đường xá ở đây không quá đông đúc như thủ đô của xứ sở Phù tang. Chigiri tò mò nhất là sự xuất hiện dày đặc của những tấm billboard thuộc về tập đoàn König. Kể cả khi đã lên xe taxi, cậu vẫn không khỏi bất ngờ khi thấy hàng chục biển quảng cáo với đa dạng lĩnh vực của đế chế ấy. Đây là tập đoàn thuộc quyền sở hữu của một gia tộc bí ẩn nhưng vô cùng nổi tiếng mà cậu đã từng nghe qua khi còn sống ở Nhật Bản. Không ngờ tập đoàn đó lại có sức ảnh hưởng lớn đến nhường này. Do đã chán cái cảnh nhìn những biển quảng cáo xếp thành hai hàng dài đến vô tận trên đường lớn, Chigiri quyết định tán gẫu với bác tài xế:

BẠN ĐANG ĐỌC
[KaiChigi]: La douleur exquise
FanficGiải thích tên fic: "La douleur exquise" là một cụm từ bắt nguồn từ tiếng Pháp, dùng để chỉ cảm giác đau đớn cùng cực khi không thể có được người mà mình yêu sâu đậm. Tên fic được đặt như vậy phần nào đã thể hiện được nội dung câu chuyện: Tình cảm đ...