Mintae (2)

182 12 0
                                    

"I became insane, with long intervals of horrible sanity." ― Edgar Allan Poe.



Lúc Kim Taehiong tỉnh lại thì đầu óc vẫn choáng váng nặng nề. Đập vào mắt anh là trần nhà trắng xóa, căn phòng tăm tối chỉ có một ngọn đèn cố định le lói.

Kim Taehiong suy nhược ho khan. Căn phòng bốc mùi khó ngửi, tựa như thuốc khử trùng cũng không thể che lấp hết mùi thối rữa mục nát, còn pha tạp thêm mùi chua tởm lợm.

Khi phát hiện mình không phải đang ngồi trên chiếc ghế thoải mái của khoang hạng nhất, Kim Taehiong sực nhớ đến chuyện trải qua tối hôm qua, anh rơi vào tâm trạng kinh hoảng.

Đây là một cảnh rách nát của phim điện ảnh hạng B Hollywood nào đó à!?



Ngay lập tức Kim Taehiong nhận ra tình hình không mấy lạc quan, thậm chí có thể nói là tệ hại.

Hai tay bị còng tay khóa lại, trên chân cũng có một sợi xích sắt dài gắn với chân giường. Cho dù lý trí nói rằng giãy giụa cũng chỉ vô ích nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định thoát khỏi xiềng xích, một lúc lâu sau, vẫn không có gì xê dịch, nhưng còng tay làm từ kim loại lại làm cổ tay anh trầy xước. Cuối cùng, Kim Taehiong từ bỏ.


Anh chợt phát hiện trên cổ tay mất đi cảm xúc đồng hồ quen thuộc. Đồng hồ của anh là sản phẩm cao cấp của Patek Philippe, trị giá 30000 đô la Mỹ. Kẻ bắt cóc đã lấy đi rồi sao?

Trong lòng Kim Taehiong dâng lên một ánh sáng hi vọng. Thông thường đồng hồ cao cấp đều khắc một dãy số đặc biệt, người bán có thể kiếm thông tin chủ nhân cũ thông qua dãy số đó. Nếu hắn ta tùy tiện bán nó, chắc chắn sẽ bị cảnh sát bắt được.

Kim Taehiong không phải là thế hệ con cháu ăn chơi lêu lổng, tố chất tâm lý mạnh mẽ giúp anh đảm nhiệm vị trí cấp cao trong tập đoàn.



Kim Taehiong bắt đầu hít sâu.

Một, hai, ba...

Lần thứ hai mở mắt, đôi mắt màu nâu đã khôi phục ý chí kiên định.

Bất luận thế nào, nhất định anh sẽ sống sót rời khỏi cái nơi quỷ quái này.



Hoang mang dần dần giảm đi, anh đánh giá tỉ mỉ hoàn cảnh xung quanh, phát hiện căn phòng mình đang ở cực kỳ quạnh quẽ, chỉ có một chiếc giường sắt và ngọn đèn cố định.

Bước chân xuống giường thì cảm giác hai chân như nhũn ra.

Mặt sàn xi-măng lạnh lẽo, cộng thêm căn phòng không có cửa sổ, anh đang ở tầng hầm ư?



Kim Taehiong miễn cưỡng bước về phía cửa sắt nhưng sợi xích buộc anh phải dừng lại trước cánh cửa 1 mét. Dù anh cố cỡ nào thì giường sắt vẫn chẳng mảy may xê dịch, chỉ có sợi xích phát ra âm thanh cành cạch.

Cửa bất ngờ bị mở ra, Kim Taehiong đối diện với tấm mặt nạ hề trong ác mộng, anh ngã người xuống đất. Gã ta không nổi giận với hành động cố trốn thoát của anh. Kim Taehiong thậm chí có thể tưởng tượng sau tấm mặt nạ đó chắc chắn là vẻ mặt cười nhạo.



Gã ta vẫn mặc chiếc áo gió màu đen, đầu đội tóc giả đỏ, mặt nạ che lấp cả khuôn mặt, bây giờ Kim Taehiong còn chú ý thấy hai tay gã đều đeo găng tay cao su màu đen, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không lộ một phần da thịt nào. Nếu gã đổi trang phục thì tuyệt đối không một ai có thể nhận ra.

Nhưng điều đó trái lại làm Kim Taehiong hơi an tâm. Nếu gã ta bất cần để anh nhìn thấy gương mặt thật của mình, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không rời khỏi đây được.



Không bao giờ nằm ở thế yếu khi thương lượng với đối thủ!

Kim Taehiong miễn cưỡng kiềm chế nỗi sợ dâng lên trong lòng, trên khuôn mặt anh tuấn là sự tự tin trấn tĩnh.

Phải, anh có một điều khác với gã điên trước mặt: Anh có gia sản khổng lồ.

(MinTae) Gã Hề Cuồng Dại [MinV]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ