2

491 54 0
                                    

Nakahara Chūya ngồi lọt thỏm giữa chiếc ghế bành lót nhung mềm mại trong văn phòng thủ lĩnh. Những xấp giấy tờ dày cộp chất thành từng chồng trên bàn làm việc gần như đã che khuất mái đầu đỏ rực của anh. Chūya mệt mỏi ôm mặt, dù đã lên chức thủ lĩnh gần hai năm, nhưng lượng công việc khổng lồ của tổ chức vẫn khiến anh cảm thấy gò bó và kiệt sức khôn tả.

"Thưa thủ lĩnh." Một tên cấp dưới với mái tóc bù xù chợt ló đầu vào phòng, mồ hôi chảy nhễ nhại trên mặt. "Có kẻ làm loạn trước cửa tập đoàn."

Chūya không buồn ngẩng mặt lên. "Mafia Cảng chúng ta giờ đã vô dụng đến mức không trị nổi một tên vô gia cư sao?"

"Nhưng, nhưng thưa ngài..." Hắn bối rối lấy tay lau trán, miệng lắp bắp, "Người đến là Dazai Osamu. Mà anh ta đang không tỉnh táo lắm thì phải..."

"Mẹ kiếp." Chūya cau có lầm bầm, sau đó quả quyết ra lệnh cho tên cấp dưới. "Đánh ngất gã đi."

.

"Mấy năm qua thằng chó đẻ này ăn cái của nợ gì mà nặng thế nhỉ,  cõng bở cả hơi tai."

Tiếng lầm bầm nho nhỏ phát ra từ trên đầu khiến Dazai mơ màng hé mắt; lúc này, trời đã chuyển dần về chiều, những tia nắng cuối ngày hắt bóng qua khung cửa sổ rộng lớn tạo thành những mảng đỏ đen loang lổ trên tấm thảm lông mềm mịn.

"Gần ba mươi tuổi đầu vẫn không biết chăm sóc cho bản thân, thật là—" Nhận thấy chút động tĩnh của Dazai, tiếng phàn nàn khe khẽ vội vã tắt ngúm.
"Tỉnh rồi đấy hả?"

"...Chūya?" Gã mờ mịt ngước mặt lên nhìn anh, hai cánh môi tái nhợt khẽ mấp máy.

"Là Nakahara-san," Chūya hắng giọng sửa lời Dazai, đoạn chìa tay ra kéo gã dậy. "Ta hiện đang là thủ lĩnh Mafia Cảng đó, quên rồi sao?"

"Chūya, Chūya, Chūya," Dazai mặc kệ lời nhắc nhở của Chūya mà cố chấp gọi tên anh, giọng điệu như cay nghiệt đay nghiến, rồi lại như đang liều mạng nài nỉ.

"Thì ra là Chūya ở đây. Tôi đã tìm cậu rất lâu, rất lâu."

Gã chậm chạp nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Chūya, nhưng thay vì rướn người dậy, gã lại trở tay kéo anh ngã bổ nhào rồi thuận tiện ôm người vào lòng.
"Tôi mệt quá, không đứng dậy nổi, hay Chūya nằm đây với tôi một lát đi. Có được không?"

"Ngốn hẳn hai bát canh gừng mà vẫn chưa tỉnh rượu, đến chịu mi luôn đấy."

Đáng lẽ mình nên đẩy gã ra. Chắc chắn mình nên đẩy gã ra.

Chūya nghĩ vậy, nhưng rốt cuộc vẫn sinh mủi lòng, thành ra chỉ đành để mặc Dazai vùi mặt vào trong lòng mình mà lèm bèm. Chẳng hiểu tại sao. Có lẽ là do trông gã khốn khổ quá, mà cũng có thể là do bọn họ đã có đến hai năm chưa một lần gặp mặt.

"Chūya vẫn dễ mềm lòng như ngày nào thế nhỉ, hay đi theo chị Kouyou quá lâu nên cứ yếu mềm như con gái vậy chăng?" Dazai ngả ngớn cười cười, những ngón tay thon dài của gã chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ trườn ra sau gáy anh. "Ở khoảng cách này, tôi có thể bẻ cổ cậu dễ như bỡn, có biết không? Tại sao lại bất cẩn như thế hả?"

[dachuu] nếu đây là chia tay vĩnh viễn thì xin em vĩnh viễn bình yênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ