Lại một ngày gần cuối tháng 2, Kakucho lại rảo bước đi ra ngoài đường cả ngày. Lấy cái khoác trên cột treo đồ rồi ra ngoài. Thời tiết tháng 2 vẫn còn lạnh lắm, chỉ là không bằng hồi tháng 1 lạnh thấu xương giá rét mà thôi. Dư âm vẫn còn, chỉ là bớt đi một chút thôi.
"Thằng Kakucho lại ra ngoài à" Ran ngồi ở ghế ôm em trai nhìn hỏi. Bao năm rồi vẫn không quên à. Cứ đến hôm lại đi.
Cũng phải hơn mười mấy năm từ khi ấy rồi. Mãi không quên, lụy tình thật đấy. Bọn họ đều biết Kakucho trong lòng mãi cũng chỉ có Izana mà thôi.
Kakucho quàng thêm cái khăn quàng màu tím sẫm với cái khoác dài màu vàng nhạt hơi nâu, màu nó khá giống với cái khoác trước đây của một người là Izana. Ngay cả khăn cũng là của vị tổng trưởng đấy. Món quà của anh từ hồi Thiên Trúc, anh vẫn luôn giữ nó.
Năm nào cũng vậy, cái khăn nó đã đi cùng qua mấy năm rồi. Kakucho trân quý nó dữ lắm. Nâng niu như một thứ kho báu đồ cổ vậy.
Tháng 2 trời vẫn còn hơi se lạnh. Đường vẫn còn phủ đầy tuyết trắng. Trời hơi lạnh rét một chút. Chắc vì mới sáng tinh tươm nên vẫn còn hơi lành lạnh.
Kakucho ghé tiệm hoa vừa mới mở cửa, mua hẳn một bó hoa như mọi năm, anh chỉ im lặng rồi nhìn nhân viên, thi thoảng lại liếc nhìn những đám hoa được trưng xung quanh; anh cũng không nói gì, người ta cũng hiểu ý vị khách quen thuộc. Nhân viên cũng chẳng còn gì lạ với bóng dáng một người cao lớn có đôi mắt hai màu (mà đoán là một bên mù và nó trắng dã) cùng vết sẹo khá thô to nhưng nó cũng không hẳn là khuyết điểm, ngược lại cảm thấy không tồi. Đưa bó hoa cho anh rồi tạm biệt. Năm nào cũng ít nhất có hai lần anh ta ghé thăm chỗ tiệm nhỏ này. Chỉ để mua hoa mà thôi.
Kakucho cũng rời khỏi tiệm, ôm bó hoa trong lòng mình bằng cả hai tay thật chặt rồi chạy đi đến nghĩa trang. Rõ là đã lớn lắm rồi, nhìn cách anh ta cầm hoa có chút buồn cười. Nâng niu một bó hoa không to không nhỏ, ôm trọn nó vào lòng như bảo vệ. Một bó hoa cho người đặc biệt trong lòng. Bóng dáng đầy vội vã trong khi mới nãy còn chậm rãi từ tốn lắm.
Kakucho cứ đi trên con đường theo thường lệ. Anh đã quen thuộc con đường tới nghĩa trang rồi. Kể từ trận Tam Thiên hay là bao giờ, kiểu gì cũng dành ra một ngày để bên cạnh ai đấy. Sẽ không có khi nào quên cả.
Năm nào cũng như vậy, dù mấy năm rồi mà khi tìm thấy được nơi cần đến thì lại hớn hở vui mừng. Khói trắng còn thổi ra từ họng thành đám mây nhỏ. Chạy có mệt thật đấy, nhưng nhìn nơi đấy chốc lát lại thấy yên bình. Lòng nhẹ nhõm đôi chút.
Một ngôi mộ giữa hàng trăm ngôi mộ khác, Kakucho thay nước, rồi lại cắm hoa vào lọ.
Rồi ngồi thụp xuống bên cạnh, bắt đầu kể những câu chuyện...
Kakucho biết Izana từ hồi còn bé mới mười mấy tuổi, họ gặp nhau trong trại trẻ mồ côi. Izana là vua còn anh là thuộc hạ. Chính người đó đã cho anh lý tưởng, nhom nhém một hy vọng.
Một ước mơ nhỏ tạo lập nên một vương quốc mang tên Thiên Trúc - giấc mộng của bọn họ. Chứa đầy hoài bão tuổi trẻ thơ ngây.
Nghĩ lại thì anh đã luôn bên Izana một khoảng thời gian dài hơn bất cứ ai khác rồi.
Chỉ là giấc mơ bọn họ không thành hiện thực được rồi, bởi trận chiến ngày ấy đã đem đi trước mặt anh. Izana chết, chỉ vì bảo vệ anh. Cứ nghĩ bản thân sẽ cùng nhau đi, ấy vậy mà khi tỉnh lại đã nằm trong viện, một bên tay thì bó bột lại. Hóa ra bản thân vẫn sống, chỉ là người kia mãi không tỉnh được thôi. Hóa ra là chết hụt, đôi khi khó chịu thật đấy. Cứ nghĩ bản thân sẽ cùng nhau đi, ấy vậy mà không phải.
BẠN ĐANG ĐỌC
- [ tokyo revengers ] je te veux
Fanfiction- Je te veux | I want you | /ʒə tə vø/ ⌈ sao chúng ta không viết nên câu chuyện tình yêu của đôi ta ? ⌋ fic nhằm lưu trữ các con fic của tôi - sẽ được tách ra để chia ra làm nhiều phần vì mức độ dài tương đối cao - fandom: tokyo revenger, với các c...