Chương 6: Hiểu, nhưng không nhiều lắm

431 23 3
                                    

Trình Lộ Lộ đến quán cà phê gần phòng làm việc mua một cốc cà phê, còn chưa kịp chờ nhân viên mang đồ ra, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy bóng Khương Viễn Mộ rời đi bên ngoài cửa kính.

Đã xong rồi? Nhanh như vậy đã bàn xong phi vụ kinh thiên động địa kia?

Không hổ là phu xướng phụ tùy!

Trình Lộ Lộ vô cùng kinh ngạc, đồng thời lại càng thêm tò mò, rốt cuộc bọn họ sẽ quyết định thế nào, là ly hôn hay hàn gắn?

Cô không dám chạy đến hỏi Khương Viễn Mộ, nhưng lá gan để hỏi Mạc Lâm thì cô vẫn có!

Không chỉ có, mà còn rất lớn.

Mạc Lâm dám dùng hợp đồng hôn nhân thần kỳ lừa cô suốt 5 năm! Quà cưới thì nhận không ít, nhưng ngay cả khi sự việc ra nông nỗi này cũng không hé răng nửa lời. Nếu không phải hôm nay cô tình cờ tới cửa hàng, liệu có biết được sự thật động trời này không?

Mắt thấy Khương Viễn Mộ đã khuất dạng, Trình Lộ Lộ lập tức cầm điện thoại chuẩn bị quay về cửa hàng, nhưng lại nghe tiếng người gọi cô lại: "Chị Lộ Lộ."

Giọng nói mang theo âm sắc của thiếu niên, trẻ trung, sảng khoái lại trong trẻo: "Hai cốc latte nóng của chị."

Trình Lộ Lộ quay đầu lại, khói từ cốc latte bay lên trước gương mặt sạch sẽ trắng trẻo của thiếu niên, khiến cho vẻ đẹp của cậu thêm phần mông lung: "Ừ." Trình Lộ Lộ áp chế cơn tò mò như bị mèo cào trong lòng, mỉm cười với em trai quán cà phê, "Đóng gói giúp tôi."

Quán cà phê nhỏ nằm ngay bên cạnh phòng làm việc của họ đã mở cửa được hai, ba năm. Ông chủ chính là cậu trai trẻ trước mặt, tên Hứa Nguyện, tuổi tầm 23, 24, lớn lên vừa đẹp trai lại nho nhã. Nghe cậu ta nói bản thân không vào đại học, từ rất sớm đã ra ngoài làm công, cơ duyên xảo hợp kiếm được một khoản tiền, bèn tự mình mở một quán cà phê, chăm chỉ cần cù mấy năm, đến giờ cũng coi như có chút thành tựu.

Trình Lộ Lộ và Mạc Lâm hay tới quán ủng hộ, thường xuyên qua lại cũng dần trở nên thân thiết.

"Chị Lộ Lộ, người nhìn rất phong độ vừa tới cửa hàng các chị là ai thế?"

"À, chồng của Mạc Lâm đấy..."

Vừa dứt lời, Trình Lộ Lộ lại phân vân bây giờ phải gọi anh ta là gì mới đúng, cho nên cô không chú ý tay Hứa Nguyện đang đóng gói cà phê thoáng khựng lại.

Hứa Nguyện ngẩng đầu, nhìn theo hướng Khương Viễn Mộ vừa rời khỏi, vẻ mặt có chút lạnh lùng "Ồ" một tiếng.

Trình Lộ Lộ vươn tay định nhận túi cà phê từ tay Hứa Nguyện, thì Hứa Nguyện lại lấy hai gói bánh quy trên quầy, mỉm cười nói: "Còn hai phần quà may mắn, để em gói cho chị."

Thế là Trình Lộ Lộ lại thu tay, ngoan ngoãn ngồi chờ Hứa Nguyện đóng gói. Cô cười hớn hở: "Lần nào tới cũng được tiểu Hứa tặng quà, những quán cà phê khác không có đãi ngộ này đâu."

Hứa Nguyện vừa cười ấm áp vừa chậm rãi gói đồ, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Sao trước giờ chưa từng thấy anh ấy ghé qua?"

"Ai? Khương Viễn Mộ ấy hả? Cậu chưa gặp là đúng rồi, anh ta quả thực chưa từng ghé qua."

"Ồ...Chẳng lẽ hôm nay là dịp đặc biệt gì sao? Hình như cũng không phải sinh nhật chị Mạc Lâm mà."

《Đúng lúc gặp được em》 - Cửu Lộ Phi Hương.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ