CHAP 4

119 16 0
                                    

Suốt chặn đường đi, Heeseung chưa từng rời mắt khỏi bé dù chỉ là một giây, anh vẫn luôn ôm bé thật chặt trong lòng mà vuốt nhè nhẹ tấm lưng nhỏ run rẫy. Biết là vết bỏng không lớn, nhưng đối với một đứa trẻ còn chưa đầy một tuổi thì lại khác. Làn da bé rất mỏng manh, cộng với việc bản thân bé chưa biết đi nên chưa từng bị vấp ngã, vì vậy mà cái vết thương tưởng chừng chẳng là gì này lại càng trở nên thập phần đau đớn.

Riki khóc đến mệt lã và đã ngủ thiếp đi trên vòng tay anh khoảng độ năm phút trước. Đến được bệnh viện thì cũng đã là chuyện của mười lăm phút sau đó.

Heeseung trả tiền cho bác tài xế rồi thận trọng bế bé đi vào bên trong, anh không muốn làm bé con tỉnh giấc. Anh sợ nếu bé tỉnh thì cái rát của vết bỏng kia sẽ lại hành hạ bé khiến bé quấy khóc đến sinh bệnh.
Đưa Riki đến khoa nhi, bá đạo bỏ qua hết thảy thủ tục cùng một hàng dài bệnh nhân khác đứng đợi mà thẳng tay đẩy cửa phòng bác sĩ đưa bé vào trong. Điều này cũng hiển nhiên mà nhỉ? Gia đình anh thuộc hàng có tiếng trong xã hội thì đương nhiên mối quan hệ với người này người kia cũng phải không thuộc phạm vi nhỏ.

Ông bác sĩ già vẫn mãi mê tư vấn này nọ kia cho hai mẹ con đến trước. Khi ông vừa cảm nhận được có người đẩy cửa đi vào mà chưa có sự cho phép của ông làm ông có chút khó chịu chau mày ngước mặt lên. Nhưng như có một phép màu nào đó, vừa nhìn thấy được người đứng trước mặt mình là ai liền 180° lật mặt, thay thế cái chau mày ban nãy bằng một nụ cười không gì niềm nở hơn.

- Heeseung? Ngọn gió nào đứa cháu đến đây ? Sao nào, đến gặp ta có chuyện gì?

Mặc dù biết là Riki nhỏ của anh đang đau đớn thì đứa bé trên tay người phụ nữ kia chắc cũng chẳng mấy khá hơn, nhưng mà lúc này chuyện đó với anh còn quan trọng hay sao?
Vẫn giữ phong thái lịch sự pha lẫn chút khẩn trương, Heeseung cúi đầu, giọng trầm thấp lên tiếng

- Xin lỗi cô tôi có chút thất lễ_ nói đoạn rồi quay sang hướng ông bác sĩ già, ôm bé con trên tay ngồi xuống ghế trước vẻ mặt hoang mang của người phụ nữ

- Chú, bé con nhà cháu vừa nãy bị điếu thuốc lá hút dở làm cho bỏng tay. Chú làm ơn băng bó và khử trùng nhẹ nhàng cho bé giúp cháu với

- Bé con nhà cháu?

Người phụ nữ ban nãy nhìn đến cánh tay đỏ rát rươm rướm máu của Riki liền lẳng lặng mà đứng lên rời khỏi. Dù gì thì con bà cũng cũng đã khám và kê đơn thuốc xong xuôi nên thôi, nhường bác sĩ lại cho đứa trẻ tội nghiệp này vậy.
Còn ông bác sĩ già, khi vừa mới nghe đến cụm từ "bé con nhà cháu" liền vô cùng thắc mắc. Bé con nào? Phu nhân chủ tịch vừa sinh thêm một đứa trẻ nào nữa sao? Hay là vị công tử nhà họ đã đã kết hôn rồi?

Nhưng ông chẳng nhận lại được thêm bất kì câu trả lời nào từ anh. Heeseung bây giờ chỉ chăm chăm vào đứa trẻ an ổn ngủ trên vòng tay của anh mà lòng như cuộn sóng. Ngước mắt lên vẫn không thấy ông bác sĩ già có động thái sẽ sơ cứu cho bé con làm anh có phần hơi khó chịu nhíu mi tâm, lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của ông

- Chú? Bộ lương tâm bác sĩ của chú không có hay sao? Chú không nhìn thấy vết thương của đứa trẻ này rất đau đớn hay sao mà còn ngồi nghệch mặt ra đó

| HEEKI | My little world (chuyển ver) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ