Oneshot

39 4 2
                                    

Nguồn: Living Room BallroomBlackenedThorne (BlueThorne) (AO3)

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả!!

Người dịch: 𝕞𝕒𝕝𝕖𝕧𝕠𝕝𝕖𝕟𝕥

============================================

So với cái danh là một kẻ kín tiếng về tâm tư của mình thì Vergil đúng là một gã tọc mạch đến mức tệ hại. Nero còn chưa rót nổi nước từ ấm đun còn bốc khói lên hai gói trà túi lọc thì đã nghe thấy tiếng gã móc mỉa từ phòng bên.

"Khi ta thấy đống đĩa nhạc của con, ta cứ tưởng chúng cũng y trang đám rác rưởi trong máy hát của Dante. Thật luôn, ai mà thèm ghi đĩa dăm ba cái thứ vô nghĩa như thế chứ?"

Nero cầm mỗi tay một tách trà đầy, thở một hơi dài qua mũi. Ít nhất thì cái kiểu cư xử khó chịu đấy không phải là nhằm vào cậu. Cậu đã chắc mẩm là mình sẽ dính chưởng ngay cú đó nếu như ông trời con này phát hiện ra cậu pha trà bằng trà túi lọc - chứ không phải bằng mấy món đồ sang xịn mịn của gã. 

Lại lần nữa, lão già trông chẳng có tí hình tượng quý phái gì hết khi Nero bước vào phòng khách và thấy gã ta đang ngồi chồm hổm, tay mò mẫm lục lọi trong cái hộp đĩa than của nhà họ. Mọi thứ có thể đã tệ hơn thế cơ. Ít ra gã không mó vào cái tủ đựng tài liệu. Nero không biết có phải Vergil hiểu sai ý của câu nói "cứ tự nhiên như ở nhà" không hay căn bản là gã ta chỉ không thèm quan tâm thôi. 

"Phần lớn đĩa trong đống ấy là của cha mẹ nuôi của tôi." Nero nói, tay đặt tách lên bàn cà phê. Thường thường cậu vẫn mời cha đến chơi nhà mình như một cách tỏ lòng lịch thiệp - chứ không phải vì còn lí do gì khác - để rồi trượt thẳng cẳng từ địa vị chủ nhà thành khách - cái cách cư xử tương tự như mỗi lần cậu phải tiếp đãi bạn bè của Kyrie vậy.

Vergil đúng là người thân sinh ra cậu, nhưng lại không đúng nghĩa là cha hay gì đó. Khi không còn bận rộn diệt quỷ, họ phải trò chuyện về cái gì đây nhỉ? Nero cần phải gắn máy móc gì lên hay là mân mê với tay mình ư? Cậu đột nhiên chẳng biết phải làm sao cả, nhưng Vergil cũng không tỏ vẻ rằng gã thấy phiền phức. Gã ta cứ lật qua lật lại đám đĩa như thể chúng là những trang sách. 

"Ta khá bất ngờ là con vẫn còn giữ đĩa thu âm. Chúng rất phổ biến khi ta còn nhỏ. Loài người đúng là giỏi thay thế tinh hoa bằng phế phẩm."

Thật may mắn vì Vergil mải lúi húi nên đang quay lưng lại với Nero - không thì gã ta sẽ thấy cậu đảo mắt. Chiếc máy phát nhạc hiệu "Walkman" cậu dùng từ thời niên thiếu cũng khiến cậu nhận biết bao lời châm chọc tương tự. "Fortuna đúng là chỗ hợp cạ với ông đấy." Cậu nói. "Ở đây con người ta không thích sự đổi thay, phần lớn cũng là vì đồ đạc mới cứng thì tốn kém hơn nhiều so với việc cứ thế mà sắm một lô đồ đã qua sử dụng về thôi."

Có vẻ Vergil chẳng thèm bực bội, cũng không quan tâm lắm về ý kiến đó, gã ta khựng lại rồi rút soạt ra một cái đĩa. Trong một khoảng lặng ngắn ngủi, gã nhìn nó chằm chằm. Gã cất lời, giọng nói êm dịu và điềm tĩnh của gã vào tai Nero sao mà khó tin quá. "Cha ta có cái này."

[𝕷𝖎𝖛𝖎𝖓𝖌 𝕽𝖔𝖔𝖒 𝕭𝖆𝖑𝖑𝖗𝖔𝖔𝖒]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ