Chương 5 ( Giận thật rồi )

516 47 5
                                    

Reng...reng...reng

Vẫn như thường lệ , nghe tiếng báo thức là cô cứ nằm lì ở đó . Khi nào mẹ cô kêu cô , cô mới dậy

Hôm nay cô có chút không khỏe nhưng vẫn cố gắng đến trường. Tối qua cô khóc quá nhiều đến nỗi sưng cả mắt

Cô mở cổng nhà , vẫn chiếc xe ấy.

" Lên tôi chở "

Cô giả vờ không nghe thấy sau đó bỏ đi , anh đành chạy theo nói :

" Giả vờ không nghe à? Lên xe hoặc là viết tờ kiểm điểm thứ hai "

Cô quay sang nhìn anh cố gượng một nụ cười

" Thà viết bảng kiểm điểm còn hơn tôi ngồi chung xe với thầy ! Cảm ơn"

Có người chạy đến , là cậu ta , người tỏ tình với cô sáng qua . Cậu ta mỉm cười

" Phi Nhung , cậu lên xe đi . Tớ chở "

Thật ra cô cũng không muốn lên xe đâu , nhưng có ông thầy này cô đành phải lên vậy

Cô giả vờ mỉm cười vui vẻ

" Ùm! "

Chiếc xe đạp chạy khỏi trước mắt anh . Anh tức giận tay bóp thành nắm đấm.

....

" Chào! Sao... nhìn cậu trông thê thảm vậy, sao mắt đỏ dữ vậy...? " ( đúng là chỉ có Băng Tâm là hiểu cô nhất )

" À! Có gì đâu. Chỉ là tớ có phần không khỏe. Hì hì! ". Cô gượng cười và nói

[ tiết 1 ]

" Khụ khụ " ( tiếng ho vang dội trong lớp ).

Tiếng ho của cô không thể không làm anh chú ý. Nhìn anh như đang có vẻ lo cho cô

Cũng như thường lệ thôi. Cô có bao giờ chú ý môn này đâu. Chỉ toàn lo ra

" PHI NHUNG ". Anh la to làm cô giật mình đứng dậy

" Dạ....Khụ khụ "

" Sao không chú ý? Em không chú ý có nghĩa là em biết làm rồi hả? Thế thì lên bảng làm bài này cho tôi mau! "

Cô không nói gì chỉ lạnh lùng bước ra khỏi bàn đi lên bảng cùng với nét mặt xanh xao và tiếng ho khụ khụ

Làm xong.... bỏ viên phấn xuống, cô không dám nhìn ánh mắt của anh, nó sẽ làm cô khóc òa lên mất. Định quay về chỗ thì anh kêu lại

" Khoan! Coi lại bài đi. Biết sai chỗ nào chưa ". Anh nói mà không một chút cảm xúc nào

Cô ngẫm nghĩ hoài mà không biết. Mặc dù anh đã dạy lại cho cô kiến thức nhưng cô cũng vẫn chưa vững chắc.

" Dạ. Em không biết! "

" Hừm! Làm xong sao không rút gọn!? Học hành như vậy thì nghỉ đi cho xong! ". Anh nạt cô,

Lòng đang đau lại càng thêm đau hơn

" Thầy có cần nói nặng như vậy không. CÓ CẦN KHÔNG! ". Cô la lớn, gào thét lên

Nước mắt tuôn trào. Cô chạy ra khỏi lớp, vụt biến trong gan tấc

[ Có lẽ mình đã quá nặng lời với em ấy.
Thầy không muốn la em.  Chỉ là thầy muốn quan tâm thôi. Có điều quan tâm bằng cách này không ổn rồi"]

Trò À ! Tôi Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ