Chương 190: Chính mình vô dụng, còn trách ai?

75 15 1
                                    

Edit: ChanChan1981

Nam Tinh đi vào đại sảnh tầng một.

Ngay khi cô bước vào, lễ tân đã nhìn thấy và nhận ra cô.
Mắt lễ tân tỷ tỷ sáng lên, tươi cười mở miệng:
"Nam Tinh tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô không?"
Nam Tinh sửng sốt, liền nói:
"Tôi tìm Quyền Tự."
Tiểu lễ tân tỷ tỷ dừng lại:

"Xin hỏi cô có hẹn không? Cô Nam Tinh, nếu không có hẹn trước, tôi xin lỗi, không thể cho cô vào. "

Lễ tân vừa nói vừa đánh giá Nam Tinh.
Đánh giá xong, nhịn không được thầm thở dài một tiếng, người thật so với video trên mạng còn đẹp hơn a.
Nam Tinh lấy điện thoại di động ra, gửi cho Quyền Tự một tin nhắn.
Trong khi chờ đợi, cô nhìn thấy Jill.
Jill mặc một bộ âu phục, bước vào tập đoàn Quyền thị, đang cùng một quản lý bộ phận của tập đoàn Quyền thị đi vào trong.
Nam Tinh đè lên vành mũ, nghiêng mặt sang một bên.
Jill và người quản lý bộ phận nhanh chóng rời đi bằng thang máy.
Tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân cố gắng khắc chế vẻ mặt mình, trộm đánh giá.
Trong mắt hiện lên hâm mộ cùng tán thưởng.
Nếu bản thân có thể lớn lên được như vậy thì tốt biết bao?

Thật quá đẹp rồi.

Nhìn nhìn, tầm mắt bất giác dính vào mặt Nam Tinh.

Nam Tinh vừa nhấc mắt liền đối đầu với ánh mắt của lễ tân tỷ tỷ.


Cô sửng sốt một chút.

Tiểu tỷ tỷ cũng lập tức phục hồi tinh thần lại:"A, ách, còn có cái gì cần giúp đỡ không ạ?"
Nam Tinh gật gật đầu:
"Hai người vừa mới vào thang máy là ai?"
Lễ tân tỷ tỷ nhìn thoáng qua thang máy, đáp:
"Ồ, đó là quản lý tiếp thị của bộ phận của chúng tôi, người còn lại chắc là một nhà đầu tư? Tôi cũng không rõ nữa. "
Nam Tinh nghe xong gật gật đầu, không nói gì nữa.
Không bao lâu sau, một tiếng tinh vang lên.
Quyền Tự bước ra khỏi thang máy.
Xa xa, liền nghe thấy hắn kêu:
"Tiểu Hoa."
Nam Tinh quay đầu nhìn lại, sửng sốt theo.
Hắn mặc một thân âu phục màu đen, cổ áo hơi mở rộng, con ngươi màu xám nhạt nhìn Nam Tinh, đuôi lông mày cùng đuôi mắt uất khí cùng không kiên nhẫn đều tản đi.

Tuấn mỹ mà tôn quý.

Tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân cũng ngẩn người.
Nhị thiếu gia Quyền gia này bộ dạng thật đúng là, yêu nghiệt a.
Sáng sớm hôm nay vị này đến, tiền hô hậu ủng, được vệ sĩ che chắn, cô đứng xa xa ngay cả người này bộ dạng gì cũng không biết, chỉ là nghe nói vị Quyền thiếu gia này thân thể cực kỳ không tốt.
Bây giờ sức khỏe đã tốt hơn một chút, dự định trở về quản lý công ty.
Quyền Tự đi tới trước mặt Nam Tinh, hắn giơ tay lên, bắt lấy cổ tay cô, kéo người đến trước mặt mình"

"Tiểu Hoa, anh có đẹp không?"

Nam Tinh gật đầu

"Ừm, thực đẹp mắt."

Dứt lời, tầm mắt nhìn đến vết đỏ ửng đỏ dị ứng trên xương quai xanh của hắn, lấy tay che đi.
Quyền Tự nhếch môi, hoàn toàn không thèm để ý đây là ở đại sảnh lầu một, đem người trực tiếp 

ôm vào trong ngực.

Liền khiến lễ tân tỷ tỷ kinh ngạc há hốc mồm. 
Quyền Tự làm việc, đã quen không kiêng nể gì, liền xem như làm khó trợ lý Bạch Vũ.
Bạch Vũ ho nhẹ một tiếng:
"Nam Tinh tiểu thư, trước hết chúng ta lên trước đi. Quyền chủ tịch còn đang chờ thiếu gia trở về họp. "
Thiếu gia đã quen đi con đường của mình, rõ ràng là đang họp nhưng khi nhận được tin nhắn của Nam Tinh tiểu thư liền tự mình rời đi.

Trực tiếp coi thường Quyền quyền chủ tịch.
Lúc thiếu gia vội vã đi ra, Bạch Vũ phảng phất thấy sắc mặt Quyền chủ tịch đen như đáy nồi.
Hết lần này tới lần khác Quyền Tự không cho là đúng.
Bạch Vũ rất thông minh, hắn không gọi Quyền Tự, mà gọi Nam Tinh.
Quả nhiên, Nam Tinh vừa nghe, mở miệng:
"Ừm, vậy thì tốt."
Nói xong kéo Quyền Tự đi vào thang máy.
Trước khi đi, Quyền Tự liếc Bạch Vũ một cái.
Bạch Vũ dừng bước, mắt không chớp đi theo Nam Tinh vào thang máy.
Tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân sững sờ nhìn theo thật lâu.
Đây, đây, hai người họ đang ở bên nhau??

Đợi đến khi cửa thang máy khép lại, tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân vẫn chưa hoàn hồn.

Trong thang máy, hơn phân nửa thân thể Quyền Tự đều dựa trên người Nam Tinh.
Một bộ dạng bệnh tật ốm yếu.
Nam Tinh yên lặng nhìn về phía camera giám sát thang máy, sau đó đè lên vành mũ, che mặt lại.
Bạch Vũ yên lặng đứng ở một góc, trở thành trợ lý trong suốt.
Tinh một tiếng, thang máy đến.
Nam Tinh kéo cánh tay Quyền Tự đi ra ngoài thang máy.
Vốn là muốn trốn giám sát bên trong.
Kết quả vừa bước ra, mười mấy người trong bộ thư ký đồng loạt đứng lên.
Song phương trợn tròn mắt, đều ngây ngẩn cả người.
Bước chân Nam Tinh lập tức dừng lại.
Bạch Vũ tiến lên giải vây:"Nam Tinh tiểu thư, văn phòng ở bên này, mời."
Dứt lời, Bạch Vũ dẫn đường phía trước, Nam Tinh lôi kéo Quyền Tự xuyên qua hơn mười người đang nhìn chăm chú, tiến vào phòng làm việc.
Vừa mới bước vào văn phòng không bao lâu, Quyền Nhung đã tới.
Lúc Quyền Nhung đến, Nam Tinh đang bôi thuốc cho quyền Tự.
Quyền Tự ngồi trên ghế sofa, cổ áo hơi mở ra.
Nam Tinh một bên lau một bên nói:

"Em không phải luôn rảnh rồi để tới đây, sau này anh tự mình bôi thuốc."

Mí mắt Quyền Tự run rẩy trong chớp mắt, không nói gì.
Đang lau, cạch một tiếng, cửa văn phòng đẩy ra.
Quyền Nhung ngồi trên xe lăn bị trợ lý đẩy vào.
Khi anh nhìn thấy hai người đang ngồi  trên ghế sofa, vẻ mặt lạnh lùng:
"Chú nhàn quá nhỉ?"
Nam Tinh dừng tay một chút, thuốc này cũng bôi không sai biệt lắm, đem nắp chai vặn lên, ngồi xuống bên cạnh.
Quyền Tự ngẩng đầu, liếc mắt một cái:
"Có việc?"
Quyền Nhung giơ tay lên, vẫy tay với trợ lý.
Trợ lý đặt một chồng giấy tờ trong tay lên bàn làm việc.
Trợ lý mở miệng:
"Quyền tiên sinh, đây là một phần tư liệu của mấy hạng mục, ngài xem một chút."
Quyền Tự liếc mắt nhìn một chồng văn kiện kia, không nói gì.
Ánh mắt Quyền Nhung đảo qua trên người Nam Tinh, trầm giọng nói:

"A Tự, nếu đã lựa chọn đến công ty, chuyện công tác phải xử lý tốt, quá say mê tình cảm, sẽ khó thu phục lòng người."

Nam Tinh trong tay cầm thuốc mỡ, nghe được lời của Quyền Nhung, cảm thấy anh nói rất có đạo lý, yên lặng gật đầu.
Khi cô tập trung vào việc xử lý công việc, cô thường bỏ Quyền Tự ra sau đầu.
Suy nghĩ của cô lúc ấy có thể làm giảm khả năng phán đoán và hiệu quả công việc.
Quyền Nhung nhìn thấy cái gật đầu này của cô, trong lòng rất hài lòng.
Cô ngược lại rất thông hiểu.
Tuy nhiên, Quyền Tự không hài lòng.
Tư duy não bộ của Tiểu Hoa rất giống anh trai, hai người còn rất đồng ý quan điểm của nhau.
Hắn tiến đến bên người Nam Tinh, như có điều suy nghĩ:
"Tiểu Hoa cho rằng hắn nói đúng?"
Nam Tinh chớp mắt:
"Lúc làm việc vẫn nên bớt cảm tính một chút."
Cô chỉ nói sự thật.
Thanh âm Quyền Tự u ám:

"Khi anh không ở bên cạnh, Tiểu Hoa liền sẽ ném anh ra sau đầu, quên không còn một mảnh?"

Nam Tinh sửng sốt, mắt giật giật mấy cái, trầm mặc.
Lúc tập trung làm việc, cô thật sự không nghĩ đến anh nhiều lắm.

Quyền Tự vừa nhìn thấy phản ứng này của Nam Tinh liền biết, cô bị hắn nói trúng.
Sắc mặt hắn không dễ coi, nghiêng đầu liếc về phía Quyền Nhung, thanh âm chậm rãi:

"Anh trai là một nhân sĩ độc thân, không chỉ đến dạy em làm việc, còn đến dạy em ấy làm việc?"

Quyền Nhung cười lạnh một tiếng:
"Bản thân không có bản lĩnh bắt lấy trái tim phụ nữ, trách được ai?"
Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự giật giật:
"Lời này anh hẳn là đang nói với mình đi."
Hai anh em đột nhiên bắt đầu chọc ngoáy lẫn nhau.
Nhắm vào việc không giải thích được.

[EDIT] CỐ CHẤP LÃO ĐẠI VỪA SỦNG VỪA LIÊU - Chương 189 đến hết.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ