Trời đông của Canada chưa bao giờ làm vừa lòng Donghyuck, cậu ghét nơi này. Hôm nay cậu một mình đi bộ lên ngọn đồi phía sau nhà ngắm hoàng hôn, ngôi nhà mà Minhyung đã mua từ lâu trước đây.
Ở đây yên tĩnh và thưa người qua lại cảnh vật lại đẹp đúng với mong muốn của Donghyuck. Phía bên kia đồi là những ngôi nhà san sát nhau. Những dãy núi kề vai phủ đầy tuyết trắng.Trong cuộc gọi hỏi thăm với ba mẹ lúc nãy cậu cũng nhìn hình ảnh mình hiện lên trong điện thoại. Cậu gầy đi khá nhiều, đôi mắt mệt mỏi, gương mặt xanh xao như đang vặt lộn với một trận ốm nặng.
Người ta bảo với cậu thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương, nhưng đối với Donghyuck bây giờ mỗi một giây, một phút trên đời không có Minhyung bên cạnh, cậu như chết đi vào mỗi khoảnh khắc một nghìn lần. Donghyuck tự hành hạ bản thân bằng cách phủ nhận hiện thực, giống như việc ấn tay vào miệng vết thương chưa lành khiến chúng lở loét thêm ra."Minhyung thương mến, hôm nay em cũng đã đi khắp nơi tìm anh. Em đến những nơi anh từng nhắc đến, nhưng vẫn chưa gặp được anh.
Chân em mỏi nhừ còn lòng thì đau.""Donghyuck nhớ về nhà nhớ sớm."
Cậu không trả lời trực tiếp lướt ẩn đi dòng tin Jaemin vừa gửi đến. Vẫn luôn nợ ơn ân tình của Jaemin và Jeno dành cho cậu suốt khoảng thời gian cực khó khăn này.
Năm đó, Donghyuck theo đuổi tình yêu lý tưởng mà chạy đến nơi đây. Thế nhưng rồi người ta chỉ còn thấy Donghyuck bơ vơ, lang thang khắp trời Canada tìm kiếm Minhyung trong vô vọng.
Và rồi cũng vào một hôm trong ngõ tối Minhyung quay về... à mà nói đúng hơn là cậu thấy cái bóng của Minhyung quay về. Donghyuck lao đầu đuổi theo, cậu nghĩ ngay cả khi bị dồn vào đường cùng chỉ cần quay lưng lại sẽ là vạch xuất phát, cậu lại chạy đi tìm anh.
Donghyuck tin rằng Minhyung vẫn đang ở đâu đó trên đất nước này, giọng nói của anh vẫn vang vọng bên tai Donghyuck.
"Anh yêu em nhiều như nước ở hồ Louise vậy."
"Hồ đấy có sâu không?"
"Sâu. Khi nào rỗi thì đi xem thử nhé?"
"Ừm. Chốt."
Sau này cũng chỉ có một mình cậu đến Louise, nhìn hồ nước xanh được bao quanh bởi những ngọn núi hùng vĩ của dãy Rocky, Donghyuck không khỏi cảm thán.
"Lee Minhyung lại mang tình yêu của anh ấy ra để so sánh với nơi này sao? Đúng là không biết lượng sức mình..."
Nụ cười đắng chát Donghyuck cố gượng tạo ra chẳng được mấy giây cũng rơi xuống, thả trôi theo dòng nước.
Minhyung kể về Canada cho Donghyuck nghe giống như cách Peter Pan tỉ tê với Wendy bằng đôi mắt sáng về Neverland vậy.
"Minhyung, sau khi đến Neverland rồi em sẽ không bỏ đi đâu. Em không muốn giống Wendy."
"Ngốc. Trong truyện là Peter để mất Wendy mà không phải do Wendy bỏ đi."
"Mặc kệ. Tóm lại em sẽ không rời xa anh đâu. Em yêu Minhyung mãi."
BẠN ĐANG ĐỌC
NEVERLAND - MARKHYUCK
FanficBằng một cách thần kì nào đó mình biến Neverland thành một chuỗi series SHORT FIC SE. Chả ai thích kết buồn nhưng mà trong vạn nốt cao thì cũng thi thoảng ta cùng nên gảy một nốt trầm. nhỉ? "Minhyung, sau khi đến Neverland rồi em sẽ không bỏ đi đâ...