665 81 8
                                    

Việc tìm thấy sự riêng tư ở Planet Camp suýt khó nhằn bằng một nhiệm vụ thực sự. Giữa số lượng những thực tập sinh, những máy quay ở mọi góc, và những nhân viên liên tục theo dõi sát sao – ngay cả khi hai người bọn anh có thể lỉnh đi, chẳng mấy chốc sẽ bị để ý và tóm được.

Hanbin không quan tâm. Anh cần được ở riêng với Matthew. Sau tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay, anh cần dốc trọn mọi chuyện giữa hai người.

Những gì kể từ khi kết thúc ghi hình cho đến lúc trở về kí túc xá là một mảng mờ nhòa. Hàng loạt bàn tay vỗ vỗ lưng Hanbin, những lời chúc mừng tuôn ra nhanh đến độ anh hầu như chẳng thể nhận ra những giọng nói đó thuộc về những ai, và bên cạnh anh trong suốt khoảng thời gian ấy – Matthew. Gần, nhưng chẳng đủ. Ở đó, nhưng không theo cách mà Hanbin muốn.

Như một nỗi ngứa ngáy, một sự co rút đầy bản năng của những ngón tay anh quanh khoảng không nên có bàn tay Matthew hiện hữu.

Trở lại kí túc xá, năng lượng tỏa ra thật hỗn độn. Mọi người ùa vào những căn phòng khác nhau để ăn mừng hoặc nói lời tạm biệt. Cố gắng kìm nén cảm giác nhẹ nhõm và biết ơn trong khi ai đó cùng phòng đang sắp đồ vào va-li lần cuối, tiếng cười nghẹn ngào gần như không thể phân biệt với những giọt nước mắt.

Sự huyên náo, dẫu vậy, là một vỏ bọc tốt. Nếu ai ai cũng đều di chuyển, sẽ khó để nhận thấy hai người bọn anh đã rời đi.

Hanbin khẽ khàng gõ mu bàn tay lên tay Matthew và gật đầu, ra hiệu rời khỏi nhóm mà cả hai lúc này đang hòa vào. Anh không có lấy một kế hoạch, anh không chắc hai người sẽ đi đâu, nhưng anh biết đây là cơ hội. Có lẽ sẽ có một góc hành lang đủ yên tĩnh nơi bọn anh có thể lánh vào.

Ánh mắt Matthew lướt qua một lượt và rồi cậu gật đầu, đan những ngón tay của cả hai vào nhau và nắm chặt lấy lòng bàn tay Hanbin.

Chuyện được dễ dàng hơn khi Hanbin không cần phải nói bất cứ điều gì, không cần phải giải thích. Matthew biết cách đọc vị anh thậm chí chẳng cần đến câu từ. Có lẽ cậu cũng đang suy nghĩ về những điều tương tự.

Đi lướt qua góc hành lang và sự huyên náo hòa trộn vào nhau, những ngôn ngữ khác nhau quện thành một tấm chăn của tiếng ồn trôi xa khỏi hai người. Đôi khi một giọng nói sẽ dâng lên cao hơn, tựa một con sóng lừng, trước khi phai mờ, trở lại với những giọng nói khác.

Dọc hành lang hầu hết là những cánh cửa đang đóng, phòng của những người đã dọn ra hoặc sắp sửa dọn ra.

"Chúng mình có thể kiểm tra xem liệu có phòng nào trống?" Matthew nói ở khoảng giữa hành lang, lông mày cậu nhướn lên theo tông giọng.

Hanbin không đủ lạc quan với mức độ riêng tư ấy, nhưng ý tưởng về một cánh cửa bọn anh có thể đóng lại – một cản trở về mặt vật lý giữa hai người và phần còn lại của cuộc thi – đang xáo động trong lòng anh. Anh không biết tại sao, nhưng điều ấy gần như khiến anh căng thẳng.

"Em nghĩ thế sao?" Hanbin ngừng lại và mím môi.

Matthew nhún vai.

Cánh cửa đầu tiên Hanbin gõ, thật ra thì, không phải là một căn phòng trống, và dẫn đến một cuộc trò chuyện ngắn ngủi mà gượng gạo, những lời chia buồn nói ra trong lúc cúi gập người và một cái cớ thiếu thuyết phục rằng anh cần tìm một người khác. Tuy nhiên, đáp lại nỗ lực sau đó của anh là một sự im lặng. Anh gõ thêm lần nữa cho chắc chắn và rồi đẩy mở cánh cửa.

sungseok ; thuộc về em, hệt như thuở trước {transfic}Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ