3

144 7 0
                                    

So với lịch trình bận rộn của người khác, trung tâm sự kiện như Lưu Diệu Văn thật sự rất thoải mái, hắn vừa mới quay xong một bộ, chưa tới thời gian tuyên truyền, các bữa tiệc cuối năm còn chưa thảo luận với truyền thông, cho nên mấy ngày nay hắn phi thường nhàn nhã.

Lưu Diệu Văn và Hạ Tuấn Lâm cãi nhau trong group chat cả buổi chiều, sau khi thay đồ xong liền cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Lưu Diệu Văn đến Tống thị, so với phong cách khí phách không chút nào che lấp của Lưu thị, tập đoàn Tống thị nhìn nghệ thuật hơn nhiều. Ngay cả cửa chính thiết kế cũng vô cùng tao nhã, Lưu Diệu Văn nhớ đến tấm bằng thiết kế của Tống Á Hiên, không biết đây có phải là tác phẩm của cậu hay không.

Lưu Diệu Văn đến sớm, nghe vài bài nhạc chờ trong lúc chờ Tống Á Hiên, chỉ một lúc sau liền thấy Tống Á Hiên ra khỏi cửa chính. Thời tiết se lạnh, Tống Á Hiên mặc một chiếc áo khoác len màu đen, ở bên trong là sơ mi trắng, mặc quầu âu thẳng thớm và mang đôi giày da, mái tóc vuốt ngược ra sau, so với dáng vẻ thoải mái ở nhà đêm qua hoàn toàn bất đồng.

Đi theo sau cậu là một người đàn ông tay cầm tài liệu, miệng nói liên hồi, Tống Á Hiên vẻ mặt nghiêm túc, một bên nghe một bên nhìn dáo dác xung quanh như đang tìm gì đó.

Người kia ngừng nói khi Tống Á Hiên bước xuống bậc thang cuối cùng. Tống Á Hiên nhận tài liệu từ tay anh ta, dùng bút khoanh vài chỗ rồi trả tài liệu lại, người kia nhìn lướt qua, gật đầu rồi quay về công ty.

Tống Á Hiên nhìn thấy Lưu Diệu Văn, hắn đã hạ kính xe xuống và vẫy tay với cậu.

Khi Tống Á Hiên lên xe, Lưu Diệu Văn liếc nhìn đồng hồ, năm giờ, rất tốt, thật đúng giờ.

"Ngại quá, tôi muốn ra ngoài sớm hơn nhưng xảy ra chút việc nên không thể thoát thân được." Tống Á Hiên thắt dây an toàn, hướng hắn nhận lỗi.

"Không sao đâu." Người ta không có đến muộn, thái độ còn tốt như vậy, Lưu Diệu Văn cũng không thể bới móc người ta được.

Dọc đường đi, Tống Á Hiên lại nhận thêm hai cuộc gọi, đều là vấn đề công việc, Lưu Diệu Văn phát hiện ra cậu rất giỏi trong việc thay đổi sắc mặt, rõ ràng một giây trước nói chuyện với hắn còn tươi cười, giây sau đã lập tức trầm xuống tiếp điện thoại, nghĩ đến tình cảnh ở Tống thị và tính cách của Tống Á Hiên mà Hạ Tuấn Lâm từng kể, hắn cũng không biết rốt cuộc mặt nào của cậu mới là chân thật.

Khi hai người đến Lưu gia, Phòng Mộng đang bận rộn ở trong bếp, Lưu Nghị thì đang ngồi bên bàn ăn đọc tin tức bằng máy tính bảng. Thấy hai người đi vào, Phòng Mộng ở trong bếp lập tức đi ra, nhiệt tình ôm Tống Á Hiên một cái.

Lưu Diệu Văn đứng sang một bên nhìn mẹ mình chào đón Tống Á Hiên, hỏi han ân cần, bưng trà đưa nước, trong lòng cười nhạt một tiếng.

"Á Hiên, con đến nhìn số liệu này rồi phân tích chút. Chú cảm thấy việc ra mắt sản phẩm mới của con..." Nhiệt tình của Phòng Mộng vừa qua, Lưu Nghị đã hô một tiếng. Tống Á Hiên dỗ ngọt Phòng Mộng một chút, sau đó lại đến nói chuyện công việc với Lưu Nghị.

[TRANS] | [WENXUAN] Thủ Khả Trích Tinh Thần - 似散Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ