lại một ngày trời hanh hao với hai tâm hồn có chút lạc lối khi dần mất đi lẽ sống ở đời. cứ để chuyện gì đến sẽ đến, cứ mặc điều gì qua sẽ qua và từ lâu, đã chẳng còn ngóng trông gì vào mầu nhiệm qua những lời cầu.
anh luôn ôm cô mãi không rời. dù cánh tay đã mỏi, anh vẫn không muốn rút tay lại chút nào. sáng tinh khôi có bình minh mọc ngay đỉnh đồi, trong lành như cô gái tháng tư luôn vùi vào lòng anh ngủ hôm nào.
nhờ cô gái mà với anh mùa xuân tháng bốn đẹp lắm, kỉ niệm lắm. nhưng cũng vì cô gái, mà tháng tư của anh mang nặng vẻ u uất đến khó nói. khó nói do cảnh vật vẫn vậy, chúng vẫn lạnh lùng mà rạng rỡ theo lẽ thường, không màng người ta có đau khổ nhường nào. chỉ có anh là ích kỉ đòi hỏi mọi thứ phải theo tâm trạng của cô gái anh cho là tất cả.
ở đây trước giờ, anh chính là người thành thị yêu thiên nhiên nhất. anh chăm sóc, bảo vệ và nâng niu từng cành hoa, từng chiếc lá, nên việc chúng trở nên đẹp xinh thế này cũng nhờ anh mà ra. rồi khi yêu cô, cô cũng là một người rất hay tìm hiểu về những loài cây cỏ, vậy là vạn vật được dịp khởi sắc.
nhưng đến lúc cô gái ngã bệnh, chàng trai cũng chẳng thể theo lý tưởng của mình đến cùng nữa.
nếu nhành hoa cạnh cửa số "ủ rũ" một chút, có lẽ anh sẽ cảm thấy được đồng cảm, hay đơn giản là để anh dễ dàng chấp nhận sự thật của người con gái anh yêu rất thích ngắm sao trời, đã không còn nhìn rõ được bất kể điều gì, kể cả anh.
"khung cảnh vẫn vậy, vẫn có tiếng chim hót trong veo trên cành, vẫn có tia nắng vàng rực chiếu xuyên qua từng ngọn đồi xen kẽ, bình yên quá... mà em ơi, an ơi, 'an' của anh, lỡ quên thế nào là an rồi, phải không."
———
- mắt em có... bị dại không tuấn..? em sợ mình trở nên xấu đi.. em sợ... - cô ấp úng hỏi thử.- em đừng sợ, mắt em rất đẹp kia mà. đôi mắt này là một điều phi thường đấy em biết không? chức năng không còn như trước, nhưng vẻ xinh xắn ấy vẫn y nguyên như lúc ban đầu. và em cũng đừng sợ, dẫu cho đôi mắt em có trở nên vô hồn, vô định theo cách đáng ra nó phải như thế, em vẫn sẽ thật hoàn hảo, ít nhất là đối với riêng anh. -
tay anh an ủi lấy bờ vai gầy đang khẽ run trước gió. anh hiểu vẻ ngoài đối với người con gái quan trọng thế nào, và càng quan trọng hơn khi họ chẳng thể soi chúng trước gương, nên dù đây là lời nói thật, hay thêm một câu nói dối nữa giữa trời tháng tư, cũng giúp được cô rất nhiều.
nói dối thật sự không xấu, chỉ vì quá nhiều người nói dối cho mục đích xấu, nên vô tình trở thành một điều chẳng lành.
anh từng rất ghét nói dối.
"sao cứ phải làm vậy? điều đó chẳng khác nào lừa gạt người nghe mà còn tự lừa gạt luôn cả chính mình!".
anh yêu sự chân thành và số phận vốn có của mỗi người, nhưng rồi vì cô, anh chợt nhận ra, đôi khi nói dối là việc nên làm.
không có gì tuyệt đối, rồi cũng phải đến lúc một cậu chàng chỉ tin vào lời thật thà phải nói dối.
anh tập làm quen với những sự dối lòng, thuần thục hơn trong cách biến hiện thực khó nói thành niềm yên tâm của người thương không thể biết rõ sự tình.
BẠN ĐANG ĐỌC
tuanhang | tháng tư là lời nói dối của em
Fanfictionlowercase - bình thường nghe anh làm quen với bạn nữ nào khác là em sẽ giận anh tận mấy ngày liền. mà bây giờ em như vậy.. anh có chút không quen. -