[Ngoại truyện] cha...

62 14 2
                                    

Mở tủ quần áo ra, nhìn vào đó một lúc, Vietnam lấy ra một cái áo sơ mi trắng và một cái quần vải màu nâu.
Cậu nhìn ra phía cửa sổ. Cửa sổ phòng cậu hướng đến một cái cây lá xanh ngắt. Những sợi nắng nhảy múa vui đùa trên những chiếc lá ấy.
Cậu đặt bộ đồ xuống, tiến đến phía cửa sổ và mở nó ra. Như chờ thời cơ nãy giờ, gió ùa vào. Và Viet là người đón nhận cơn gió ấy. Mát rượi.
Trời hôm nay trong và xanh. Trời quang, không có nhiều mây. Cứ nhìn lên bầu trời xanh thẳm ấy mà Viet nghĩ lại những kí ức trước đây. Kí ức giữa cậu - Mặt Trận - Việt Hòa - và Đại Nam. Một gia đình đông vui.
Những tiếng cười, tiếng nói. Những buổi đi chơi gia đình của 4 người vẫn còn khắc sâu mãi trong tâm trí cậu. Cậu hoàn toàn bị đắm chìm trong thế giới nội tâm riêng của cậu.

South Vietnam: Vietnam, xong chưa? Lâu quá đấy! Nhanh nào, để còn đi mua hoa nữa.

Việt Hòa đứng ngoài gọi Vietnam. Cậu bị anh mình kéo ra khỏi thế giới riêng ấy. Bỗng chốc giật mình mà vội vàng đáp lại.

Vietnam: Dạ, chờ em tí, em sắp xong rồi.

Cậu nhanh chóng thay đồ rồi bước ra.

South Vietnam: xong rồi hả? Rồi đi thôi!

Vietnam: Anh Mặt Trận đâu ạ?

South Vietnam: anh ấy đang chờ dưới xe. Cũng được khoảng 20p rồi đấy. Nhanh lên không ảnh tức.

Việt Hòa vừa nói vừa bước ra cửa nhà. Cậu vừa chỉnh áo quần, vừa đi sau anh.

Việt Hòa từ từ mở cửa xe ra. Nghe được tiếng mở cửa, Mặt Trận quay đầu ra nơi hàng ghế sau.

North Vietnam: chuẩn bị xong hết rồi chứ?

South Vietnam: Rồi.

Vietnam: em lên ghế trước ngồi nhé!

Cậu mở cửa ghế trước ra. Một bó sen hồng hiện lên ngay trước mặt cậu.

Vietnam: sen hồng? Có ổn không nếu chúng ta dùng sen hồng ạ?

Bất ngờ vì bó hoa trước mặt. Cậu hỏi Mặt Trận.

Vietnam: trước giờ em chưa thấy ai dùng hoa sen để- Mà sao anh Việt Hòa bảo chưa mua hoa ạ?

South Vietnam: ờ- sao anh đã mua sen rồi?

Mặt Trận: tôi mua lâu rồi ông dà, chờ 2 người chuẩn bị xong xuôi tôi dư thời gian để đi mua hoa nhá.

Dù chỉ là một câu nói đùa của Mặt Trận nhưng cả ba lại được mẻ cười hớn hở

Vietnam: Ừm, vậy em sẽ xuống ghế sau ngồi nhỉ?

Cậu đóng cửa xe lại, vào hàng ghế sau và đặt mông xuống.

Mới vậy mà cũng đã lâu quá rồi...

Ngày ấy ngài vẫn còn đưa cả lũ đi ăn kem chung...

Ngày ấy cả nhà vẫn có chuyến đi chơi cùng gia đình.

Nhưng giờ thì ngày ấy chỉ còn có thể hoài niệm lại. Hoài niệm lại một kỉ niệm đẹp.

Chuyến xe ấy vẫn có những tiếng nói,
Tiếng cười.
Vietnam kể lại những chuyện ở ngôi trường mới ấy.
Vietnam và Việt Hòa ngồi sau ăn chung một gói bim bim còn Mặt Trận lái xe với một cái bụng đói meo.
Cứ khoảng 5 phút nói chuyện là lại được một chàng cười lớn.
Nhưng sao trông ai cũng có vẻ gì là không vui.
Gương mặt xinh đẹp ấy của mọi người vì tâm trạng mà không còn.
Chỉ treo một nụ cười trước mặt để che đi tâm trạng thật của bản thân mình.

DROP [Countryhumans] Chuyện học đườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ