Khoảng gần hai tiếng sau, vị bác sĩ kia đi ra, thông báo tình hình. Chị vội gọi cô dậy, tone giọng vẫn vô cùng cực kỳ nhẹ nhàng. Cô đang ngủ ngon lành thì bị giật đầu dậy, nên mặt còn hơi buồn ngủ và hơi quạu một chút. Cô vùng vằng ngồi dậy. Khi thấy đó là chị, cô liền nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi trở thành con sinh vật không xương sống, dính lấy chị. Chị cười cười, xoa nhẹ đầu cô, cóc nhẹ lên đó 1 cái rồi nói:
- Đi gặp bác sĩ kìa. Bớt nhõng nhẽo lại đi.
- Chị không thương em.- Cô bĩu môi nói, có chút ấm ức. Những người xung quanh thấy cảnh này thì đều trợn tròn mắt, Dịch tổng từ khi nào thành thế này rồi? Cô nói thế rồi liền chạy đến chỗ vị bác sĩ kia, để lại chị ngơ ngác ngồi đó.
- Phẫu thuật đã xong, bệnh nhân đã qua thời kỳ nguy hiểm. Người nhà có thể vào thăm rồi.- Vị bác sĩ đó nói.
- Cảm ơn bác sĩ.- Cô nói rồi đi thẳng vào phòng bệnh của nàng, không thèm ngó ngàng gì đến chị. Chị thấy thế thì vội vàng đuổi theo.
- Ơ? Chị có nói không thương em đâu. Đừng giận mà ...- Chị nói.
Cô không quan tâm chị mà đi thẳng vào phòng bệnh của nàng rồi đóng cửa lại. Trước khi đóng của, cô còn nói với chị:
- Thôi, chị về mà nghỉ ngơi với Kỳ Kỳ đi. Em lo cho Chị ấy được rồi. Chào chị nha.
Chị nghe xong thì ánh mắt có hơi trũng xuống. Lẽ nào chị lại mất cô lần nữa sao? Chị thất thần lê tấm thân mệt mỏi của mình đi ra ngoài cổng. Cô thì ở trong phòng bệnh của nàng, đi tới đi lui chăm sóc cho nàng. Nào là lau người cho nàng, rồi lại canh thay nước biển rồi lo giấy tờ thủ tục cho nàng. Một lúc sau, cô lo xong các thứ cho nàng rồi thì liền ngồi cạnh giường bệnh của nàng, mở máy ra làm việc. Khoảng 15 phút sau, Trình Nghị gọi đến cho cô.
- Alo, Đại ca. Thông tin em gửi đại ca rồi đó. Người em cũng đã bắt được. Tổng cộng có 16 người. Em đã đưa đến trụ sở chính TDT rồi đó. Đại ca định xử lý chúng thế nào?- Cậu ta hỏi cô.
- Giết hết, chỉ chừa lại tên cầm đầu. Làm sạch sẽ vào đó. Mà chúng là tội phạm truy nã quốc tế đúng không? Tên cầm đầu giao lại cho pháp luật xử lý đi.- Cô lạnh giọng đáp, vừa lướt xem tài liệu, rồi cô tắt máy.Khoảng 15 phút sau, nàng tỉnh lại. Một cơn đau dữ dội truyền đến từ vùng ngực khiến nàng hơi nhăn mặt. Vừa nhìn sang kế bên thì liền thấy một tên tiểu lưu manh đang ngồi kế bên, một tay nắm lấy tay nàng, một tay thì đánh máy. Nàng khẽ cười rồi khều nhẹ tay cô, nói:
- Dịch Tử, Chị đói. Mua gì ăn đi.
Cô ngước mặt lên, nhìn nàng rồi nở một nụ cười cực kỳ ôn nhu. Sao nàng có thể đáng yêu đến thế chứ. Cô nhẹ nhàng hôn nàng một cái rồi hỏi nàng:
- Thế chị muốn ăn gì? Em đi mua.
- Chị muốn ăn em.- Nàng cười cười, đáp. Tay không an phận mà chơi đùa cúc áo sơmi của cô. Cô bắt lấy cánh tay không an phận đó của nàng, đưa lên miệng, cắn từng ngón một rồi nói:
- Chị yêu à, chưa biết ai ăn ai đâu. Giờ chị ăn gì nè, em đi mua.
- Lại cắn. Em không biết đau sao? giận luôn.- Nàng giận dỗi nói. Cô thấy thế thì vội vàng chồm tới, hôn nàng một cái rồi ôn nhu dỗ dành nàng:
- Thôi mà ... Em thương mà ... Đừng giận em mà ...
Rồi cô đứng lên đi gọi bác sĩ. Vị bác sĩ kia vào trong, kiểm tra vết thương cho nàng. Còn tên ma đầu họ Vương kia thì đứng kế bên, đầu cứ như bốc hỏa lên khi bác sĩ xem xét vết thương cho nàng. Khi nàng nhìn thấy cái gương mặt ăn giấm không thể nhiều sát khí hơn của người nào đó thì cũng chỉ biết lắc đầu, cười bất lực. Cái độ chiếm hữu này ... quá cao rồi. Nhưng không sao, nàng rất thích điều đó. Vị bác sĩ ấy hình như cũng cảm nhận được cỗ sát khí sau lưng mình nên ông vội vàng báo cáo tình hình rồi đi ra.
- Vết thương ổn rồi, nếu đến mai mà không có gì chuyển biến xấu thì có thể xuất viện. Không còn việc gì nữa thì tôi xin phép.- Ông nói rồi vội đi ra.
- Cảm ơn Bác sĩ.- Cô cúi đầu chào.
- Để em đi mua cháo cho chị.- Cô quay sang nàng, ôn nhu nói rồi đi ra ngoài mua đồ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Thi Tình Họa Dịch] Chị bên em nha!
RomansFanfic về Thi Tình Họa Dịch, vốn dĩ định ra ngay kỷ niệm 3 năm của 2 chị, mà quên, r tính dời lại 24/12 Công diễn Sinh nhật Vương Dịch ra luôn nhưng mới nhận được thông báo hủy công diễn do dịch bệnh nên nay ra luôn :((