Vòng tuần hoàn

302 20 1
                                    

Thang máy báo hiệu đã đến sảnh tầng 1, Vegas đi ra trước, ông Gun đứng đợi sẵn trước cửa thang máy, gương mặt ông không biểu cảm gì, thậm chí nhìn thấy Kinn ông cũng chỉ gật đầu, dù sao Chính gia mới là kẻ đang cầu xin. Ông Gun nhìn xung quanh rồi đưa tay túm cổ áo Vegas, đẩy cậu vào phòng thay đồ.

Vegas ngoan ngoãn đi theo cha mình vào phòng, Kinn đi theo bị cánh cửa đóng ngay trước mũi, ngay sau đó là Tankul và Kim cũng đi đến, hai người họ đã nghe Pete thông báo tình hình, Kinn không bước vào, họ cũng không vào được. Hành lang bệnh viện của Chính gia rộng lớn, chỉ có một bệnh nhân duy nhất là ông Korn, nên đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh, âm thanh va chạm da thịt cũng càng lớn.

"Chát" Những người ở tầng một nghe được rõ ràng tiếng động trong phòng thay đồ, Kim và Tankul như co rúm lại, còn Kinn thì chỉ biết đơ ra vài giây, ngay sau đó hắn đưa tay kéo cửa phòng thay đồ, cửa đã khóa rồi, hắn cũng không vào được. Kéo đến mấy phút không ra được, Kinn đưa chân đạp liên tục vào ổ khóa.

Pete đi đến đứng cạnh Kinn, hắn cứ nghĩ cậu ta sẽ bắt đầu cằn nhằn làm thế này không hợp lý thì chính cậu cũng giơ chân lên phối hợp với hắn.

...

Vừa vào đến phòng thay đồ, ông Gun đã vung tay lên, bạt thẳng vào mặt Vegas, cậu không kịp chuẩn bị tư thế ngã thẳng xuống sàn, máu từ khóe môi cũng chảy ra, ông Gun lấy khăn lau tay, đứng đó đút tay vào túi quần nói với cậu "Con có từng nghĩ trong quá trình phẫu thuật con xảy ra chuyện gì, Korn sống, hoặc là con bị di chứng, Korn chết, hay là cả hai người cũng chết thì có hậu quả gì không, cứu người không được còn hại mình, Vegas".

"Nhưng con đã thấy rồi, sao có thể không cứu, con không cứu, ba nghĩ Thứ gia sẽ yên ổn sao, huống gì con con chưa xét nghiệm tủy?" Vegas hỏi lại ông Gun, ông không trả lời, em ngồi dậy lùi vào góc tường "Ba, con biết ba thương con, nhưng con không còn bé nữa, đau thể xác rồi cũng thành sẹo thôi, ba không thể nói đơn giản là ba lo cho con được à".

Ông Gun nhìn Vegas, đúng là con ông đã trưởng thành rồi, là thanh niên đã 26  tuổi, không còn là đứa bé 17 xách valy còn nặng vẫn cố gắng đưa tay chào ông sau lớp kính thăm tù để chuẩn bị lên máy bay nữa. Ông Gun tiến lại ngồi cạnh Vegas, ông đưa tay vén mái tóc cậu "Ta xin lỗi, chỉ là sợ con lên bàn mổ rồi, lại giống mẹ con" mẹ con họ đôi khi bị tình cảm chi phối quá đà chẳng biết việc mình làm sẽ ảnh hưởng đến người nào,  Vegas nắm lấy tay ông "Ba xem, con khỏe mạnh thế này, có sao đâu".

"Vegas, con có chịu được không" ở lại nơi này nghĩa là ngày ngày Vegas phải đối mặt với Pete, cầu mà không có được đau khổ biết nhường nào, ông Gun là người hiểu rõ nỗi đau này nhất, ông và bà Nampheung cũng từng như  thế  cho đến khi ông gặp bà Lisa,  lẽ nào đây là số mệnh của cha con ông, mãi chạy theo người ta tuần hoàn không hồi kết. 

Vegas lắc đầu nhìn ông Gun "Con với anh ấy đã qua lâu rồi" ba với cô Nampheung chỉ mập mờ chưa từng có một lời khẳng định, còn em là tỏ tình rồi, người ta không màng đến mình, huống gì sau Pete em đã yêu người khác, đã gặp lai bao lần người đó vẫn lơ em, dăm ba mét hay xa vạn dặm còn khác gì nhau. Bên ngoài tiếng đạp cửa càng lúc càng nhanh cho đến khi cửa đổ rầm xuống phía sau lưng ông Gun.

Đường về -KinnVegasNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ