Sự đồng điệu

142 8 0
                                    

Kim đưa Tawan từ Thứ gia về thẳng bệnh viện Chính gia, một người là cha, một người là mẹ, hắn không thể bỏ ai, Tawan chấp nhận từ bỏ lời khai về Tankul với điều kiện họ được tự do, dù là sự tự do trong khuôn khổ, trước khi vào cổng bệnh viện Tawan lần đầu tiên tử tế cúi chào anh, qua vào tiếng dường như hắn đã chịu đủ đau khổ của cả đời cộng lại, chút tự mãn còn sót lại trong người đều biến mất.

Nhìn bóng lưng Tawan Kim lại càng khẳng định giáo dục rất quan trọng, nhà anh giờ có hai đứa trẻ, không thể để chúng lầm được lạc lối được, Kim đi bộ trên con đường xuyên qua vườn nối về khu nhà của anh, Macau đẩy Porschay trong một cái xe như xe chở hàng ở siêu thị lái ngang qua mặt anh.

"Chay, em phải về nhà rồi" Porsche chạy theo cái xe hét lên với hai tên nhóc chạy phía trước, mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi, mẹ nhắn anh đưa em trai về nhà, tuy nhiên cậu em trai của anh có vẻ không muốn về và bạn thân của nó đang hùa theo em. Macau đẩy Chay đi ngang qua Kim, Porsche ở phía xa gọi với "Kim, giữ Chay lại đi, nó muốn trốn".

Kim suýt quên mất nhà này còn hai người vừa qua 18 chưa lâu thì đã được họ tự lướt qua mặt mình mà nhắc nhở, trốn, đi đâu, ai cho đi, anh đưa tay giữ lấy thành xe đẩy xách Chay từ trong xe ra rồi lừ mắt nhìn Macau  "Sao không đi gặp ông nội cậu đi, ở lại đây làm gì". Macau bị dọa toát hết cả mồ hồi gật đầu "Vâng ạ, Chay không có trốn, cậu ấy muốn ở lại đây" thằng bé nói xong đẩy xe chạy biến. 

Muốn đưa em ấy về à, Kim đặt chay xuống đất, đưa tay phẩy phẩy mấy cái lá trên đầu em "Không muốn về sao ?" Kim hỏi Chay. Những ngày qua Kim cảm thấy đứa trẻ này rất ngoan, ở chung với hắn rất được, còn cần hắn dạy dỗ nhiều.

Porsche đã chạy đến nơi thở cũng không thở dốc  kéo lấy Chay "Anh chưa nói hết mày đã chạy là sao, đi về thôi có gì đâu, cấm mày đến đây à" anh gật đầu với Kim coi như cảm ơn rồi kéo Chay đi. Chay nắm lấy tay Kim gọi anh "Anh ơi, đợi em nhé, em sẽ đến chơi"

"Ừ" Kim vẫy tay với Porschay rồi lại nhìn bàn tay mình, hơi ấm từ bàn tay em còn vương vấn, đứa trẻ này lúc nào người cũng ấm như nước suối vậy, chảy vào lòng anh.

....

"Pete, mở cửa ra" Tankul đứng ngoài cửa xoa tai "Cho tôi vào, em đang khóa cửa phòng tôi đấy, tôi biết sai rồi" khi đó anh chỉ nghĩ Big sẽ không hại anh, ai biết được Big là kẻ mà Kan đã gài vào từ đầu "Chứng cứ cũng đã lấy lại rồi, em còn giận tôi đến khi nào".

Pete mở cửa nhìn anh nghiêng người cho anh vào phòng rồi đi ra ngoài, Tankul giữ tay anh lại "Em làm sao đấy, em vốn biết mà, chúng ta ở vùng xám làm gì có thiện ác đúng sai cụ thể, Chính em cũng đã bước vào rồi". 

Pete đưa tay không bị nắm lên vuốt tóc "Em không đáng để anh tin tưởng đúng không" mười năm qua dù Tankul khó chịu khi người ngoài coi thường anh mà tự trút giận lên anh nhưng việc gì cũng nói với anh, chỉ có việc liên quan đến mạng người, thứ có khể thiến Tankul bị cướp khỏi anh bất cứ lúc nào thì không nói.

"Vì tôi biết tôi đang làm sai, nói với em, em sẽ là đồng phạm của tôi" nếu có ngày phải trả giá, chỉ mình hắn là được rồi. Pete túm lấy cổ tay hắn kéo hắn về phía mình áp trán vào trán hắn "Anh đừng làm sai nữa, em sợ có ngày em không cứu nổi anh đâu" lương tâm của em cũng không cho em cứu anh nữa, Pete phì cười, anh và Vegas đúng là giống nhau về khoản còn chút lương tâm. 

Đường về -KinnVegasNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ