Quyển 1: Hòn đá phù thuỷ (3)

331 41 0
                                    

Chương 3: Những Chú Thỏ Nhỏ

"Nhưng đây là lần đầu tiên cậu tham dự lễ tốt nghiệp," Hermione bĩu môi, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của Faith. "Thôi, không sao. Mình đã tìm cậu khắp sân cỏ, đi vòng quanh một lượt mà không thấy. May mà mình đoán được cậu sẽ ở đây!"

"Cậu biết mà, mình chỉ không thích chụp ảnh thôi," Faith đáp, lòng thầm nhẹ nhõm khi Hermione không hỏi về những lời nhận xét khác về bài phát biểu của cậu ấy. Faith không muốn nói dối Hermione, cũng chẳng muốn phá hỏng tâm trạng rạng rỡ của bạn mình.

"Chào Faith!" Vợ chồng nhà Granger xuất hiện với dáng vẻ thong thả. Bà Granger cúi xuống lau mồ hôi trên trán con gái bằng chiếc khăn tay, rồi quay sang Faith với ánh mắt dịu dàng nhưng thoáng chút tiếc nuối. "Cô cứ nghĩ cháu sẽ đồng ý để cô giúp cháu trang điểm cùng Hermione. Nghe nói cháu đã đồng ý chụp ảnh chung với Hermione rồi, phải không?"

"Dạ, đúng ạ." Faith lí nhí trả lời, mặt thoáng đỏ lên, vội cúi đầu né tránh ánh mắt ấm áp của bà Granger. Dù bà luôn đối xử rất tốt với cô, nhưng sự quan tâm từ người lớn vẫn luôn khiến Faith lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào.

"Mình đã nói mà, nếu mẹ giúp cậu trang điểm một chút, cậu sẽ trông tuyệt lắm!" Hermione nhanh tay tháo kính của Faith, thứ mà cô luôn không mấy ưa thích, rồi cầm lên ngắm nghía thật kỹ. "Chỉ cần thêm một chút son thôi, mình cá là cậu sẽ khiến Smith phải ghen tỵ. Nhưng da cậu thật đẹp đấy..."

Vừa nói, Hermione vừa chạm nhẹ vào má Faith, đôi mắt sáng rực như tìm thấy món đồ yêu thích. Cảm giác mềm mại đúng như cô tưởng tượng khiến Hermione thích thú.

"Hermione," Faith cười khẽ, lấy lại kính từ tay Hermione. "Mình không quen dùng mấy thứ đó. Hơn nữa, mình đâu cần lên sân khấu phát biểu. Với mình, bộ quần áo Rabbi chuẩn bị đã là quá đủ rồi."

"Thôi được," Hermione nhún vai, không mấy bận tâm. Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên hai người tranh luận về chủ đề này.

Cô nhanh chóng chạy lại kéo áo cha mình, đôi mắt lấp lánh đầy háo hức: "Bố ơi, chụp cho con với Faith một tấm được không? Để mấy chú thỏ nhỏ làm nền nhé!"

"Được chứ, các công chúa nhỏ, đứng sát vào nhau nào. Nhìn vào máy ảnh và cười lên!"

Faith cố gắng nở một nụ cười, nhưng cô cảm thấy gương mặt mình cứng đờ, như thể là một bức tượng đá giữa công viên. Không muốn Hermione thất vọng, cô nhẹ nhàng kéo tay áo bạn, thì thầm: "Cậu không muốn ra sân cỏ chụp ảnh sao? Mọi người đều đang ở đó mà."

"Không sao, mình muốn đến đây từ đầu rồi." Hermione mỉm cười. "Đây là nơi chúng ta lần đầu nói chuyện mà."

Faith bật cười khi nhớ lại kỷ niệm ngày ấy. Đó là một buổi trưa bình thường, cô đang cho những chú thỏ ăn thì tình cờ phát hiện một "chú sư tử nhỏ" – Hermione – đang ngồi thu mình ở góc, đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ nhìn về phía cô. "Mình từng nghĩ cậu không thích mình." cô khẽ nói.

"Không thích cậu? Sao cậu lại nghĩ vậy?" Hermione nghiêng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên.

"Mình luôn nghĩ cậu mới là người tránh mình đấy!"

"Có lẽ vì..." Faith ngập ngừng, như thể lục lại những ký ức xa xưa. "Khi mới phân lớp, mọi người nói rằng cậu hơi kiêu ngạo và khó gần. Mình thì nghĩ, một người chăm chỉ và yêu sách như cậu sẽ không muốn chơi với một đứa học kém như mình."

"Này, Faith!" Hermione xù lông như một chú sư tử nhỏ. Cô véo má Faith, nhưng không quên liếc nhìn cha mẹ mình, sợ hình ảnh "cô bé ngoan" trong mắt họ bị phá hỏng. "Trong mắt cậu, mình thật tệ đến thế sao? Và đừng quên, điểm số của cậu chẳng phải do cậu không đủ thông minh, mà chỉ vì không ai giúp đỡ cậu thôi! Mà nói đến đây, mình vẫn chưa hỏi, cậu định học trường nào sau này?"

"Mình đã nhận được thư từ một trường, nhưng chưa quyết định sẽ đi hay không," Faith đáp, ánh mắt lảng tránh. Ngón tay cô vô thức nghịch chiếc tua rua trên mũ tốt nghiệp của Hermione, như thể còn lưu luyến nghi thức vừa rồi.

Khi nhận được thư nhập học từ Hogwarts, thay vì vui mừng, cảm giác lo lắng lại xâm chiếm lấy Faith. Dù Rabbi không ngừng kể về sự danh tiếng của ngôi trường, rằng đó từng là nơi cha cô theo học, nhưng với Faith, thế giới phép thuật vẫn còn quá xa lạ. Ngay cả danh sách đồ dùng cần chuẩn bị cũng khiến cô bối rối.

"Tại sao?" Hermione không giấu nổi sự thắc mắc. Cô muốn kể về lá thư nhập học đặc biệt của mình, nhưng lại không thể tiết lộ vào lúc này.

Ký ức về chú cú mèo nâu mang lá thư đến vẫn in sâu trong tâm trí Hermione. Lá thư ấy đã thay đổi mọi thứ. Cuối cùng, cô cũng có lý do để giải thích sự khác biệt giữa mình và những người xung quanh: "Bởi vì mình là một phù thủy."

"Có phải trường đó không tốt, hay cậu lo lắng về học phí?" Hermione tiếp tục suy đoán, cố gắng đứng ở góc nhìn của bạn mình.

Thực ra, chính Hermione cũng từng lo lắng khi nghĩ đến việc vào cấp hai. Không giống Faith, cô luôn cảm thấy lạc lõng giữa các bạn. Dù chưa bao giờ làm gì sai, nhưng ngoài Faith, chẳng ai muốn làm bạn với cô.

Những ngày tháng cô đơn ấy đã khắc sâu trong lòng Hermione. Nhưng từ khi có Faith, cô càng nhận ra rõ ràng sự khác biệt trong cách mọi người đối xử với cô và bạn mình.

Nhận được thư từ Hogwarts giống như một lối thoát cho Hermione. Nó giúp cô không còn cảm thấy phải cố gắng hòa nhập vào một nơi mà cô vốn dĩ không thuộc về. Nhưng trong niềm vui đó, có một nỗi lo không thể xóa nhòa: "Mình sắp rời xa Faith. Liệu cậu ấy có ổn không nếu không có mình?"

-----------------------------------------------------

Lời của tác giả:
Mình cố gắng thể hiện rõ nét tính cách của Hermione, nhưng vì cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ nên không thể viết quá phức tạp. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích cách xây dựng này!

[BHTT][QT Dễ đọc][Đồng nhân Harry Potter] Hufflepuff không bao giờ tăng caNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ