Chương 12: Thương lượng

4 3 0
                                    

Edit: Thành viên của quán; Beta: Chủ quán

Rạng sáng ngày thứ hai, Từ Gia Kha đã quay trở lại.

Lê Dự phát hiện, bộ đồ mà Từ Gia Kha mặc không phải là bộ đồ của hai ngày trước, từ đầu đến đều tươi tắn hẳn lên. Cả người cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.

Cố Thừa Minh nhìn thấy diện mạo sáng ngời của Từ Gia Kha, liền trào phúng nói: "Mày nhớ thay quần áo, vậy còn của bố mày đâu?"

Từ Gia Kha vỗ trán, cười ha hả nói, "Ôi trời, đi vội quá làm tao quên cả đồ của mày rồi thấy chưa?"

Cố Thừa Minh hừ lạnh một tiếng, chả buồn đáp lời.

Từ Gia Kha sờ mũi, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại.

Lúc sáng Cố Thừa Minh nói không cần đi đâu xa, ở nơi gần đây chơi được rồi, do đó buổi trưa ba người quay về khá sớm, nhưng vừa đến cửa, liền nhìn thấy có vài người đứng nói chuyện sôi nổi trong sân vườn nhà cậu.

Từ xa Lê Dự thấy cậu mình trong đám đông đang cúi đầu khom lưng, mỗi khi cười đều sẽ lộ ra những vết nhăn hằn sâu trên khuôn mặt dầm mưa dãi nắng ấy.

Mấy người Cố Thừa Minh đi đến gần, mới nghe thấy đám người kia nói gì, hóa ra họ đang bàn bạc việc thu mua óc chó. Người đứng bên cạnh Triệu Bảo Quốc là trưởng làng, mấy người ăn mặc lịch sự đứng sau trưởng làng là thương nhân thu mua quả óc chó. Lúc này mấy người đó cầm quả óc chó trong tay đang nói chuyện cùng Triệu Bảo Quốc. Triệu Bảo Quốc lúc thì cau mày lúc thì lắc đầu, nhưng cũng bày ra vẻ mặt hớn hở với nụ cười dè dặt.

Đám người Cố Thừa Minh bước vào sân, Triệu Bảo Quốc chỉ liếc nhanh một cái, rồi tiếp tục nói với người đối điện, "Không được không được, giá cả quá thấp, như vậy sẽ lỗ vốn mất, ngài xem chỗ óc chó này của chúng tôi tốt thế..."

Chỉ thấy người đối diện lắc đầu, lại nói gì đó. Khuôn mặt tươi cười của Triệu Bảo Quốc không giữ nổi nữa.

Thấy tình hình như thế Từ Gia Kha "chậc" một tiếng, "Một mối làm ăn lớn đến, chúng tôi là người sáng suốt nhất nha." Trong lời nói không hề có ý tức giận.

Cố Thừa Minh nhìn Từ Gia Kha một cái, rồi đặt tay lên vai Lê Dự nói, "Chúng ta vào nhà thôi."

Triệu Bảo Quốc cùng nhóm người kia ở trong sân bàn bạc rất lâu, mới từ từ giải tán. Triệu Bảo Quốc mang gương mặt u ám đi vào nhà, thấp giọng chửi mắng, "Mẹ nó, người càng có tiền càng keo kiệt!"

Đến lúc ăn cơm, Từ Gia Kha hỏi bóng hỏi gió Triệu Bảo Quốc, "Chú, ban nãy đám người kia đến đây làm gì thế?"

Triệu Bảo Quốc không muốn nói nhiều, liền trả lời qua loa, "Chuyện làm ăn, trẻ con không hiểu được."

Từ Gia Kha lắc đầu cười đầy ẩn ý, ngược lại Cố Thừa Minh lúc nào cũng ít nói lại tiếp lời, "Gia Kha, vừa nãy tao nghe mấy người kia có nhắc đến công ty của cô mày."

"Mày cũng nghe thấy sao, tao còn tưởng tao nghe nhầm rồi." Từ Gia Kha buông đũa nói, "Chao ôi, thế giới đúng thật là nhỏ bé. Khi nãy tao thấy chú bàn chuyện làm ăn hình như không vừa ý, còn muốn giúp một chút đấy."

[Đang tiến hành] Dùng sự khắc sâu của anh cưng chiều em cả đời - Đường Ký SơNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ