Hôm nay là một ngày dài, Wooje thấy thế, nhưng em không biết những người còn lại có chung cảm nhận với em không.
Một ngày dài đầy mỏi mệt cùng với những giọt nước mắt.
Vì hôm nay, em lại thua nữa rồi. Lại thêm một trận chung kết nữa mà đồng đội và cả em chỉ có thể giương mắt nhìn những người phía bên kia chiến tuyến chạm tay vào chiếc cúp vô địch.
Lần thất bại này đau đớn quá. Wooje đã nghĩ mình tới rất gần rồi, nhưng có vẻ cánh cửa thiên đường lại một lần nữa từ chối em.
Không, em chỉ đang bao biện cho bản thân thôi.
Cánh cửa ấy không từ chối Wooje, là chính sự yếu kém của em đã chặt đứt mọi hy vọng và cơ hội của mình.
Của cả đội.
Của những người anh tài giỏi của em.
Sau ván đấu cuối cùng đó, dưới những ánh đèn mờ ở phần sân đội nhà, em len lén đưa tay gạt đi dòng nước mắt nóng hổi. Em giấu nỗi buồn đằng sau cặp kính đã mờ vì hơi nước. Không ai biết, cũng chẳng ai hay.
Em vào phòng chờ và ngồi im như một pho tượng, loáng thoáng bên tai những lời nói an ủi động viên từ ban huấn luyện. Gương mặt ai nấy cũng đều ánh lên vẻ buồn bã. Không ai nói với nhau câu nào, nhưng Wooje biết rõ, các anh của em đều đang tự gặm nhấm nỗi buồn của riêng mình.
Cơn đau này sẽ ám ảnh tinh thần của cả đội một thời gian dài, và em cảm thấy dằn vặt tột cùng vì mình chính là nguyên nhân cho tất cả nỗi đau mà những người anh của em phải chịu đựng.
Nhưng điều làm em xấu hổ và nhục nhã hơn cả, em vẫn nhận được lời khen từ những người đồng đội cho màn trình diễn tệ hại của mình ngày hôm nay. Cảm giác tội lỗi trong lòng Wooje càng dâng trào một cách dữ dội, em đã nghĩ nếu họ trách móc mình, có lẽ sẽ dễ chịu hơn đôi chút.
Wooje biết những lời khen đó là thật lòng, giữa chúng em không có bất kỳ sự giả dối nào cả, nhưng em không xứng với những câu từ đẹp đẽ đó.
Các anh của em cũng không xứng đáng nhận những lời chỉ trích ngoài kia. Tất cả mọi sự xấu xí và tồi tệ của ngày hôm nay, cứ dồn hết lên người một mình em là được rồi.
Bọn em hoàn tất mọi thứ còn lại cần phải làm trước khi quay về để nghỉ ngơi. Dường như hiểu ý nhau mà cả đội đều lẳng lặng về phòng, cho nhau không gian riêng tư để suy nghĩ về những điều còn tồn đọng trong đầu.
Wooje về phòng, với tay về phía công tắc đèn, suy đi nghĩ lại một hồi, em quyết định chẳng bật nữa.
Cứ thế, em cởi quăng balo của mình qua một bên rồi ngồi thụp xuống sàn. Chân em không còn đủ sức để mà lết đến bên giường nữa. Cả thể chất và tinh thần đều kiệt quệ, những suy nghĩ tiêu cực được đà mà dần chiếm lấy toàn bộ trí não em.
Họ gọi em là tội đồ.
Họ mắng em cố chấp.
Hó bảo em kìm hãm cả đội.
Và thật buồn cười làm sao, Wooje không thể phản bác dù chỉ một câu. Xấu hổ làm sao khi chính bản thân em cũng đồng tình với họ.