#1

45 4 2
                                    

Đôi khi không phải lúc nào theo đuổi hay lựa chọn cái mà mình đam mê cũng đem lại hạnh phúc. 

Đây là suy nghĩ của một người đang cày deadline đến 4 giờ mà vẫn chưa xong.

" Mẹ kiếp ! " 

Tiếng bàn phím gõ lạch cạch, bên cạnh là những tờ giấy, những quyển vở bị xé rách, gạch chi chít và nằm rải rác trên sàn. 

" Không được, cái này không hợp ! " - Thế là 2530 từ lại bị xóa hết đi, lại trở về con số 0. 

Con số này đã lặp lại không biết đến bao nhiêu lần trong mấy ngày hôm nay rồi. Hạn nộp thì ngày càng đến gần còn đầu thì đang hoàn toàn trống rỗng. 

Đôi mắt hằn sâu vết tích của mấy ngày ngủ 2 tiếng rưỡi, nó lần mò đi tìm thứ gì đó có thể kích thích, khiến cho nó luôn giữ được trạng thái tỉnh táo. Đương nhiên, là thuốc lá. Thế nhưng, tìm mãi xung quanh, mới chợt nhận ra trong nhà đã hoàn toàn hết mất rồi. 

Cũng gần đến 5 giờ, chà, tiện thể đi ra ngoài mua thêm thức ăn dự trữ vậy. Thế là con người ấy mệt mỏi dẫm lên đống giấy tờ, những túi rác đặt ngổn ngang trong phòng rồi bước ra ngoài. 

Đón chờ bên ngoài là làn gió thổi tựa như lưỡi dao cứa lên da mặt, đau đến tái tê.

Erwin Smith, chỉ là một tác giả ít người biết, những tác phẩm của anh chẳng có cái nào đặc sắc hay thú vị. Ấy vậy, anh vẫn cứ đâm đầu vào chúng, dù biết rằng nó đem lại cho anh một cuộc sống không đủ đầy rồi vắt kiệt sức lực. Erwin, anh vốn dĩ là một người vô cùng cứng đầu và để bước trên con đường này, cũng nhờ cái tính này của anh cả. 

Erwin vẫn nhớ rõ, khi bản thân anh còn đang học giữa chừng đại học, lúc đấy chỉ cần 1 năm nữa là anh sẽ ra trường và kiếm việc. Ngành mà Erwin theo học là ngành sư phạm, cụ thể là sau này định hướng sẽ là giáo viên lịch sử, giống như ba của anh, người đứng đầu trong bảng xếp hạng ngưỡng mộ của anh.

Thế nhưng, bản thân Erwin chỉ mơ hồ quyết định vậy thôi chứ cũng chả rõ rằng việc đó có thực sự khiến anh cảm thấy " được làm chính mình " hay không. 

Rồi vào một ngày, chính ngày đấy đã làm Erwin, Erwin Smith anh thực sự thay đổi. 

Hôm đấy là một buổi mưa to, từng cơn gió thổi mạnh đã báo hiệu cho Erwin điều này và anh chạy đại vào cửa hàng nào đó trước khi những hạt mưa trối xuống. 

" Chàng trai trẻ, cậu có muốn ngồi đây cùng ông lão đọc vài cuốn sách đợi trời tạnh mưa chứ? "-Một ông lão chống gậy bước ra từ gian trong, ông mỉm cười kéo chiếc ghế rồi vẫy tay với Erwin như muốn cậu ngồi. 

" Liệu có ổn nếu cháu ngồi chứ ? Chiếc ghế này có vẻ sắp quá sức rồi... " - Vừa nói, Erwin vừa lo lắng cho chiếc ghế cũ đang lung lay một chân. 

" Chà.. hình như là vậy. " 

" Vậy để ông già nhẹ cân này ngồi vậy. " - Ông nói rồi ngồi phịch xuống ghế như chẳng quan tâm nó ra sao, cũng chả lo bản thân sẽ bị cái ghế tật đánh đổ. 

Bên ngoài kia, gió vẫn thi nhau nhảy múa, mưa vẫn không ngừng rơi, không khí thì ẩm ướt đến khó chịu vô cùng. 

" Cơn mưa này lúc nào cũng đem đến cái cảm giác lanh lạnh này. Nó gây khó dễ cho xương cốt của ta."

Đôi ta | Eruri  (Attack on Titan)  [ QQ_9507]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ