Lúc rời khỏi sân trường, mắt Hứa Thấm vẫn rưng rưng lệ.
Khi ấy, mặt trời đã lên cao, tia nắng vàng dịu soi tỏ khắp vùng đất, phủ một lớp mong manh lên sân trường mờ sáng mùa đông. Nhóm học sinh tốp năm tốp ba đeo cặp sách tíu tít đi vào trường rồi tản ra khắp nơi, đặt chân lên từng bậc thang, khắp hành lang, mỗi lớp học.
Chúng mặc đồng phục, gương mặt trẻ trung dồi dào sức sống. Hứa Thấm nghĩ, năm đó cô và Tống Diệm chắc hẳn cũng mang nét mặt ngây ngô và thuần khuyết như thế. Cho đến giờ khắc này, cô mới nhận thức sâu sắc được rằng mười năm qua có ý nghĩa là gì.
Biết anh vào năm mười lăm tuổi, cô vẫn là thiếu nữ nhút nhát, anh vẫn là thiếu niên hiếu động. Mười tám tuổi chia tay, cô chỉ là đứa trẻ yếu đuối, anh vẫn là chàng trai đơn thuần. Hôm nay, bàn tay thời gian vội vàng lướt qua, mười năm như một cái chớp mắt, cô đã thêm chín chắn và trầm tĩnh,cậu thiếu niên hôm nào lại giống như sau một đêm lại trở thành người đàn ông vóc nguồi đáng tin cậy, bả vai rộng lớn gánh vác cả đất trời. Đó chính là người đàn ông của cô.
Mắt Hứa Thấm ươn ướt. cô vội chớp chớp mắt, hít mũi mấy cái để điều chỉnh cảm xúc, cúi đầu xuống nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên ngón áp út, nụ cười không sao vơi đi được.
Tống Diệm bỏ tay vào túi quần đi bên cạnh, thỉnh thoảng liếc sang cô. Từ lúc ra khỏi lớp học, cô vẫn mang dáng vẻ này, chốc chốc nhìn chiếc nhẫn, lát lát lại cười khúc khích. Quả thật chiếc nhẫn đeo trên tay cô rất đẹp, tay cô vừa trắng vừa mịn, chiếc nhẫn càng thêm phần lung linh. Ngày ấy đi chọn nhẫn, anh vừa nhìn đã nhấm ngay chiếc này, khi đó còn nghĩ cô đeo lên chắc hẳn rất đẹp. Quả nhiên là thế!
Hai người bước xuống bậc thềm, chạm mặt nhóm học sinh đang ùa vào. Có không ít ánh mắt tò mò hướng về phía họ. Có đứa học sinh nghịch ngợm, chạy len qua lỗ hổng giữa hai người. Có đứa thì lịch sự nhìn ra họ là một đôi nên khựng lại, đi vòng qua bên.
Tống Diệm thấy cô vẫn còn cười ngốc nghếch bèn trêu chọc: "Thích đến thế cơ à? Em cứ nhìn nó mãi, chẳng chịu dời mắt."
Hứa Thấm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đẹp đẽ trong veo: "Thích vô cùng. Thích đến mức m muốn đeo cả đời, cả đời đều không nỡ tháo ra."
Gió thổi xào xạc qua rặng tre, dệt nên am thanh rộn ràng mơn man đến tận đáy lòng Tống Diệm. Anh giải thích với cô: "Đây là nhẫn cầu hôn. Chờ đến lúc chính thức kết hôn sẽ có một cặp nhẫn, thích hợp đeo vào ngày thường hơn."
Hứa Thấm kéo bàn tay anh đang bỏ trong túi ra xem. Móng tay anh được cắt tỉa gọn gàng, ngón tay thon dài xương xương, đeo nhẫn nhất định sẽ rất đẹp. Mà chiếc nhẫn chính là lời tuyên bố anh là hoa đã có chủ, chỉ nghĩ đến thế thôi cô đã vô cùng phấn khích rồi.
"Em sợ đến khi anh đeo nhẫn cưới rồi, ngược lại càng trêu hoa ghẹo nguyệt hơn thì có." Dù thích là thế nhưng cô vẫn cứ phái cứng miệng mới chịu.
Anh bĩu môi cười: "Ong bướm bên cạnh anh còn thiếu sao?"
Hứa Thấm nghe thấy thế càng hứng trí bừng bừng: "Mấy năm qua, có nhiều người theo đuổi anh không?" Nghĩ đến lúc trước anh từng nói nếu mọi cô gái anh cứu đều đòi lấy thân báo đáp thì anh đã chết vì kiệt sức rồi, cô lại tò mò hỏi: "Người muốn lấy thân báo đáp anh nhiều không vậy?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Một Toà Thành Đang Chờ Anh - Cửu Nguyệt Hi
Romance"Không có gì khiến trái tim con người ta đau đớn hơn tình cảm." Cô hy vọng xa vời, mong mỏi sẽ có một người vượt qua muôn nẻo đường đến để yêu cô, gõ cửa tòa thành tĩnh mịch trong cô: "Tôi có thể bước vào không?". Khi đó, cô sẽ mở cửa cho anh: "Vậy...