2

425 19 7
                                    

Pablo ghét anh ta.

Có lẽ cậu không muốn sử dụng từ "ghét" ở đây, vì điều đó có vẻ hơi quá... trẻ con, đối với cậu. Nhưng Pablo coi thường anh ta, đó có lẽ là một thuật ngữ phù hợp hơn. 

Cậu coi thường mọi thứ về Vinicius Junior. Coi thường nụ cười kỳ dị của anh ta, cái cách anh ta cười, để lộ hàm răng trắng bóng, thẳng tắp, khiến ai cũng phải lóa mắt.

Cậu coi thường đôi mắt ngu ngốc của anh ta, cái cách anh ấy dán chặt đôi mắt đen như nai tơ vào cậu, khiến cậu dễ dàng lỡ nhịp và bị hút theo chúng.

Cậu coi thường cánh tay ngớ ngẩn của anh ta, cách mà anh ta tóm lấy cậu, bao bọc cậu trong vòng tay săn chắc, mạnh mẽ như một cách để xin lỗi.

Cậu coi thường bàn tay của anh ta, cách anh ta vuốt tóc cậu khi đang ôm cậu, thật thô bạo. Thậm chí khi chúng tiến đến eo cậu, sự đụng chạm gần như thiêu đốt cậu, khiến lưng cậu cong lại để đôi tay ấy có thể vừa vặn với cậu.

Pablo ghét nụ cười của anh ta, cách nó phát ra bên tai cậu khi cậu ngả người ra sau. Một cảm giác khó thở, xen lẫn vào đó là tiếng cười trước những lời xúc phạm của cậu. Chết tiệt! Cậu muốn anh ta làm điều gì đó nhiều hơn là cười, chết tiệt.

Bất cứ điều gì.

Cậu coi thường tất cả. Pablo coi thường Vinicius.

Nhưng cậu không thể ngừng suy nghĩ đến cái khuôn mặt ngu ngốc của anh ta ngay bây giờ.

Còn bốn ngày nữa là đến trận El Clásico tiếp theo, và Xavi bắt cả đội phải tập thêm giờ trong vài ngày qua. Cả đội đã học rất nhanh sau hai trận El Clásico đầu tiên dưới sự dẫn dắt của Xavi, đúng như những gì ông muốn khi nói đến một trong những trận đấu mang tính biểu tượng nhất của thế giới bóng đá.

Pablo cảm thấy như sắp gục ngã ngay trên bãi cỏ này. Cậu thở hổn hển, hai tay chống lên đầu gối để trụ lại sau quãng đường chạy 5 dặm mà huấn luyện viên bắt họ khởi động ngày hôm nay.

Ý cậu là, năm dặm phải là cực hình, phải không? Không lí nào điều này có thể xảy ra. Cậu biết đó là El Clásico, nhưng thôi nào, đâu cần phải đến mức này...

“ Trời đất, anh khiếp sợ những ngày trước trận El Clasíco, quá đi mất! ” Pedro rên rỉ, đổ gục xuống bãi cỏ bên cạnh Pablo, đôi chân duỗi dài trên mặt cỏ mềm mại. Pablo nhìn anh, cười khúc khích về dáng vẻ hiện tại của người anh thân thiết.

"Tốt nhất là anh nên đứng dậy, trước khi Xavi nhìn thấy anh bây giờ. Em sẽ không chạy thêm một dặm nào nữa vì anh đâu! " Pedro lườm cậu rồi thở dài, chậm chạp đứng dậy. Cả hai im lặng trong giây phút, quan sát những đồng đội cuối cùng của họ hoàn thành phần khởi động cho ngày mới.

" Đang suy nghĩ gì vậy? ", Pablo quay đầu lại, nhìn Ansu và Ferran đang bước tới chỗ họ.

“ Cách chiến thắng Real Madrid ”, Pedro cười nhếch mép, ngửa đầu ra sau.

“ Hẳn là vậy nhỉ ”, Ferran gật đầu, vò tóc Pablo.

“ Nếu anh cứ nói như vậy thì tụi em sẽ bị nguyền rủa đấy ”, Pablo nói, nhẹ nhàng gạt tay Ferran ra, thầm mắng anh vì đã chạm vào tóc mình.

(Trans) |ViniGavi| Không thể chịu đựngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ