Charlotte đã hứa với Engfa nhất định sẽ thuyết phục được vị giám đốc kia. Sáng hôm ấy, Charlotte mặc quần áo chỉnh chu. Trang phụng điểm nhè nhẹ. Engfa thấy hôm nay nàng rất rất lạ:
"Sao hôm nay em trang điểm và mặc quần áo đẹp vậy ?"
"Hôm nay là ngày hẹn với đối tác. Chị quên sao"
"Sao lại hẹn vào chủ nhật"
"Tại vì ông ta đã kín lịch hết rồi, chỉ còn trống mỗi hôm nay. Phải biết nắm lấy thời cơ"
"Vậy ai ở nhà với chị"
"Một mình"
Engfa xị mặt một lát rồi lại cười:
"Hay chúng ta sinh một đứa đi. Để đỡ cô đơn"
"Chẳng phải chị bảo ghét trẻ con sao"
"Vốn là không thích thật vì nó chiếm tiện nghi của chị. Nhưng mà những lúc ở nhà một mình như thế này thì có cũng vui"
"Chị chỉ xem nó là thú vui khi buồn thôi sao"
Charlotte trợn tròn mắt nhìn cô. Engfa vẫn điềm tĩnh trả lời:
"Khi nào em sinh con cho chị"
"Tuỳ tâm trạng."
"Bây giờ chị rất có tâm trạng"
Engfa cười cười đi về phía Charlotte. Nàng lập tức cầm túi xách phóng ra khỏi phòng. Đến phòng khách thì quay lại nói:
"Hôm nay có bạn em đến đấy"
Cô ngơ ngác nhìn
"Ơ..."
Engfa ở nhà một mình cả ngày. Đến trưa thì có khách đến... Nghe tiếng gõ cửa liền chạy ra ngoài mở cửa. Tưởng rằng Charlotte đã về. Khi mở cửa thì thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú đứng trước mặt. Cô nhíu mày hỏi:
"Cậu tìm ai?"
"Cho hỏi nhà này có ai tên Charlotte Austin không ?"
"Có. Anh tìm Charlotte làm gì ?"
"Tôi là bạn học cũ của cô ấy"
"Bạn học cũ..."
Engfa nhìn từ trên xuống dưới định đóng cửa. Người đàn ông kia liền nhanh chân chen vào trong nhà. Nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường. Sau đó phán một câu:
"Charlotte có mắt nhìn kém thật. Tìm người giúp việc thì cũng phải tìm người ra vẻ một chút chứ"
"Cái gì?"
"Người ở thôi mà dám lớn tiếng với khách của chủ. Phải bảo Charlotte đổi người thôi"
Engfa nhìn từ trên xuống dưới thân hình của mình. Cô chỉ mặc một cái áo ngủ với chiếc quần dài rộng và mang đôi dép đi trong nhà hình con thỏ trong cực kì thanh mảnh mà. Sao anh ta lại bảo người giúp việc nhìn không ra vẻ? Phải chăng anh ta muốn chết. Thở một hơi thật mạnh:
"Mặc kệ không chấp"
Engfa đi vào phòng khách. Ngồi lên ghế với tư thế thoải mái. Anh bạn kia có vẻ bất đồng lên tiếng:
"Rõ ràng là con gái sao lại có đang ngồi bất bình thường như thế?"
Engfa khép chân lại đập tay lên bàn trợn mắt nhìn anh bạn. Nhưng anh ta không chú ý đến. Bỏ đồ đạc cầm tay xuống ghế và ngồi. Cô tức giận. Giọng cô như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương:
"Ai cho anh ngồi?"
"Tôi chưa ý kiến mà cô còn dám ý kiến tôi sao. Nói cho cô biết nhé. Tôi là bạn thân của cô chủ có đấy"
"Bạn thân của ai"
"Cô chủ cô là Charlotte không phải sao. Tôi và cô ấy từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Nói ra thì hơi ngại nhưng từ nhỏ đã làm những chuyện rất đáng yêu đấy. Phía sau lưng Charlotte có một vết sẹo nhỏ nhỏ tôi còn biết nữa là. Vết sẹo đó chính là tôi làm. Khi đó bất cẩn làm cô ấy ngã. Tôi với cô ấy cũng được xem như thanh mai trúc mã"
Engfa nghe xong mặt đỏ bừng vì giận. Cố gắng nói vài chữ:
"Anh không biết cô ấy có chồng rồi sao"
"Biết chứ. Năm đó cô ấy có mời tôi. Nhưng do vẫn còn đang du học nên không về dự được"
Engfa nghĩ thầm
"Cảm ơn vì đã không dự!"
"Thấy cô cũng xinh gái nên tôi sẽ nói cho cô nghe. Lúc nhỏ tôi thường nhìn trộm Charlotte ngủ. Còn có cả hôn trộm nữa"
"Hôn trộm...Ở đâu?" - Máu cô đã lên đến não rồi
"Hình như cô cũng thích Charlotte phải không. Cô ấy đẹp vậy mà. Nói cho cô hay. Tôi hôn trộm thường xuyên nhưng lúc nào cũng bị Charlotte lăn tròn né sang một bên"
Cô thở phào nhẹ nhõm. Anh bạn kia nói tiếp:
"Mà sao không thấy cô ấy đây nhỉ. Chẳng phải cô ấy nói hôm nay có ở nhà sao"
"Người ta có gia đình rồi sao anh vẫn không từ bỏ ý nghĩ đen tối vậy"
"Nói mới tức. Hắn ta là ai không biết nữa. Dám cướp Charlotte của tôi. Tôi mà gặp tên đó sẽ giết hắn không có cơ hội đầu thai"
Engfa tức giận đến mức muốn cào xé anh ta ra nhưng vẫn nhịn:
"Bạn của vợ... Bình tĩnh...Không được để xảy ra án mạng...Mẹ kiếp, dám giết bà đến không có cơ hội đầu thai sao"
Vừa hay, ngay lúc sắp xảy ra chiến tranh thì nàng lại về. Charlotte bước vào nhà với bộ dạng vui vẻ không nói nên lời. Vào nhà liền ngồi bên cạnh cô. Uống hết cốc nước của Engfa rồi bắt đầu chào hỏi:
"Cậu đến khi nào vậy"
"Charlotte à, sao càng ngày cậu càng tuỳ tiện vậy. Đâu phải như lúc nhỏ đâu mà nước của ai cũng cầm uống được. Còn nữa, cậu lại ngồi bên tớ nè. Sao lại ngồi bên người giúp việc. Chẳng có đẳng cấp tí nào"
Charlotte ngơ ngác hỏi lại:
"Ai là người giúp việc?"
"Thì chính là cô ta, người ngồi bên cậu chứ còn ai nữa"
Charlotte vội ra hiệu cho anh ta câm mồm lại thì có một tiếng "rắc rắc". Là tiếng bẻ khớp tay của cô
"Này cậu kia, cậu có cảm thấy cuộc đời này quá dài hay không"
Charlotte vội ôm tay cô
"Cậu ấy không biết, chị đừng chấp cậu ta"
Anh bạn kia có vẻ vẫn chưa kiểu ra sự tình
"Cô đây là..."
"Là chồng tớ"
"Hả?"
Ngơ ngác trong ba giây. Charlotte bắt đầu có cảm giác lạnh cả sống lưng quanh đây
"Chào cô...Tôi là bạn của Charlotte..."
"Tôi biết...."
Có vẻ đã nguôi bớt cơn giận được phần nào nhưng giọng nói của Engfa vẫn thể hiện rõ sự phẫn nộ. Thấy tình hình quá căng thẳng, Charlotte vội lảng qua vẫn đề khác:
"Chẳng phải cậu nhờ tớ xin vào công ty của chồng tớ hay sao. Có đem hồ sơ lí lịch không"
"Vậy chẳng lẽ đây là....Giám đốc?"
Cô nói với gióng băng giá pha lẫn chút máu me...
"Phải...Là tôi"