Chương 4

710 27 0
                                    

Chúng tôi đi đến bệnh viện, thực ra tôi cũng muốn chính mình được biết tình trạng bóng tối như vậy là từ đâu phát ra trong đầu, nếu bằng không cứ cho tôi cùng với em mà chết, như vậy thực là hạnh phúc, không cần phải tự vẫn mà đeo tội lỗi lên mình.

Vòng vòng khu bệnh viện, mồ hôi em đều vã ra trên trán, tôi nhẹ lau đi, bắt em phải ngồi lại đó, chính mình đi mua nước suối về. Hình như cũng lã chân rồi nên em cũng tình nguyện mà ngồi yên. Sẵn tiện đó tôi chạy qua mùa thêm phiếu Citi đầu, nộp vào phòng khám đâu vào đó rồi mới đem nước về. Nhìn em uống chai nước cái miệng nhỏ mím mím thật dễ thương. Nhéo vào hai má em.

"Sao cái gì của em cũng dễ thương hết vậy nè?"

"Vì em là của chị nè"

Đúng rồi , em là của tôi, của một mình tôi.
Đến lượt khám của mình, khi nằm lên bàn Citi, thứ ánh sáng ma quái cứ chiếu qua đôi mắt tôi làm đầu tôi nhức muốn vỡ tung, mà ánh mắt cũng tối sầm lại, giống như còn có đau đớn. Kết thúc cũng là lúc đi qua phòng chuẩn đoán, vì này là không gian riêng cho bệnh nhân, nên chỉ có mình tôi được đi vào.

"Freen Sarocha, 25 tuổi."

"Dạ, tôi là Freen Sarocha."

"Mời cô ngồi, cuộc đời này còn ngồi được bao lâu nữa đâu, ráng mà ngồi."

Người bác sĩ già cõi nheo mắt lại cười, lời nói có vẻ nhẫn tâm nhưng trên nụ cười đều là phúc hậu.

"Bác sĩ tôi làm sao vậy, cứ thấy chóng mặt, rồi đầu đen dần đi không còn thấy ánh sáng."

"Cô chuẩn bị tâm lý chưa?"

"Ý bác sĩ là..."

"Cô bị ung thư não"

Tôi cười cười, có chút lo lắng, lại có chút vui mừng.

"Thời kì nào rồi."

"Nói dối là thời kỳ cuối."

"Còn nói thật ?"

"Là thời kỳ cuối của cuối."

"Tôi còn sống được bao lâu ?"

"Nói dối là 6 tháng nữa."

"Còn nói thật?"

"Một tháng rưỡi."

Tôi mỉm cười , Becky , vừa vặn với thời gian của em lắm, rất vừa vặn, chúng ta sẽ cùng ôm nhau đi chết, cùng nhau hạnh phúc, trời thương tôi, là trời thương tôi. Nhưng oanh một cái tôi lại thấy điều vô lý, Becky hoàn toàn không có triệu chứng, không lẽ nào? Ung thư đổ qua mình? Không lẽ thực sự có phép màu sao?

Đứng dậy bỏ chạy ra ngoài, ông bác sĩ vội vàng đứng lên.

"Không hỏi việc điều trị sao?"

"Không cần thiết. "

"Cô gái để tôi nói đi. Nói dối chính là xạ trị..."

"Nói thật là không còn cách cứu chữa đúng không?"

Đúng vậy thật thông minh.

"Tôi nhờ bác sĩ làm một việc, chấm vào giấy, tôi muốn tôi không hề bệnh tật."

Em ở đây rồi, chị ở đâu? ( Freenbecky ver )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ