prologue

3.5K 181 12
                                    

Năm đó, Wooje hai mươi tuổi, là con nít.

Minhyung, Hyeonjoon, Minseok không kém cạnh, cũng đều là lũ báo nhỏ ở độ tuổi hai mươi hai.

"Happy birthday to you, happy birthday to you..."

"Chúc mừng sinh nhật Minseokie!"

Khuôn mặt hỗ trợ T1 tràn ngập hạnh phúc, dù biết mọi người suốt cả tuần hơn úp úp mở mở là vì chuẩn bị sinh nhật cho mình, cảm giác hồi hộp vẫn làm hai gò má cậu đỏ bừng chờ mong. Không biết khi nào ánh đèn chợt tắt, không biết ai sẽ là người bưng bánh sinh nhật được cắm nến vụng về ra. Rốt cục buổi tiệc vẫn được tổ chức vào tối muộn khi mọi người dọn dẹp chuẩn bị ra về, một đám đàn ông thô kệch đúng là chẳng thể nghĩ ra thứ gì hay ho, cứ thế quây quần mừng sinh nhật trong phòng tập. Ánh nến lung linh rung động, mơn man ve vuốt khuôn mặt Sanghyeokie trong bóng tối mờ mờ. Nhịp tim hưng phấn của Minseok dần chậm lại, yên bình đến lạ.

"Minseokie ước mau lên."

Em giục, đôi mắt khi cười cong cong thành hai vầng trăng khuyết. Minseok thoáng chốc sững sờ trước sự đáng yêu đến không thật của em, giống như bị trúng hôn gió của nàng cáo chín đuôi mà vô thức tiến tới trước. Người đi đường giữa thì thầm:

"Ước cẩn thận nha, có một điều ước thôi đó."

Minseok mỉm cười, lém lỉnh suy nghĩ sau khi ước rồi sẽ bất ngờ chồm đến hôn em. Nến tắt, căn phòng mất đi nguồn sáng duy nhất lập tức tối sầm.

"Sanghyeok?"

Không ai trả lời cậu. Cảm giác bất an lẫn đau đớn vô cùng quen thuộc không biết từ đâu ra mau chóng quấn lấy thân thể, muốn dìm Minseok vào hố sâu không đáy. Tay chân bất lực cố gắng đến mấy cũng không thể nhúc nhích nổi, nước mắt không nghe theo sự khống chế mà không ngừng rơi, cậu không muốn như vậy, rõ ràng còn một chút nữa là có thể ôm trọn em trong vòng tay, sao ông trời lại độc ác cố tình muốn cướp em đi mất?

"Sanghyeokie hyung?"

"Sanghyeokie hyung!!!"

"Sanghyeokie hyung---"

Minseok mở bừng mắt, thấy tay chân tê rần. Thở dốc một lúc lâu để bình ổn nhịp tim như muốn dội văng khỏi lồng ngực, cậu từ từ ngồi dậy, lòng bàn tay nặng nề xoa ấn mi tâm như muốn chà nát dư âm cơn ác mộng, lại nhận ra nước mắt đã rơi trên viền mắt đỏ hoe.

Năm đó, cậu đã cùng em và bọn Minhyung, Hyeonjoon, Wooje trải qua sinh nhật tuyệt vời nhất, cùng cắt bánh, cùng hát hò, cùng uống nước ngọt thay bia, cùng ngủ đến sáng trong phòng tập.

Năm đó, Minseok đã ước cả năm người bọn họ có thể cùng nhau vô địch thế giới một lần.

Vậy mà giờ đây, cậu và em chỉ có thể ở trong những cơn mộng mà dây dưa không dứt. Trong giấc mơ, lần nào em cũng biến mất, đến nỗi có lúc Minseok ngẩn người, tự hỏi nếu lúc đó cậu ước mãi mãi bên nhau thì mọi chuyện có khác đi không.

"...Dù sao thì ước mơ năm ấy cũng không thành hiện thực."

Minseok tự cười nhạo chính mình một lần nữa luyến tiếc về em.

Đã 6 năm kể từ ngày em biến mất không một lời từ biệt.
________________________________________

Ở fic này mèo Sanghyeok có thể sẽ phải báo nhìu người mới có thể trở về, nên tui mới thắc mắc kh biết ẻm sẽ báo ai :))))

Không phải báo người nào là sẽ ở bên người đó, có thể mèo chỉ ở cùng ZOGK chăng, cái đó quyết định sau, nhưng mà những người bị em báo đều thương em rất nhiều...

*Cẩn thận khi nhảy hố, không phải vì định viết SE hay OE, mà là tui chưa nghĩ ra gì ngoài prologue này uwu*

Chúng Tôi Lạc Mất Hoa Hồng NhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ