последнее письмо

751 46 10
                                    

Gửi anh xa nhớ,
từ Voronezh lặng thinh trong lăng kính của nước Nga nhiệm mầu.

Bỗng dưng tôi muốn viết tặng anh những lời đường mật êm tai, ru anh vào giấc ngủ nồng nàn cùng Morpheus đưa tay gối, với từng vì tinh tú lướt ngang để lại những vệt sáng điểm xuyết cho làn mi thướt tha, tôi muốn được nhìn anh say sưa dưới lớp chăn ấm và lặng nghe tiếng thở đều đặn của anh khi đêm vẫn trực ca trên trần thế.

Anh của tôi, người chưa từng nguôi ngoai niềm kiên định và đanh thép về một nước Nga hùng cường, liệu có còn cô độc hành quân trên con đường ưu tư về những bức thư chép vội từ người em xa xôi nghìn hải lý? Và ngàn thế kỷ tôi đề tặng người một lời thứ tội, vì lắm lúc tôi nghễnh ngãng và thờ ơ vô cùng, nhưng xin hãy mủi lòng tin tưởng khi tôi thú nhận rằng người thuyền trưởng đã quá chênh vênh trong chiếc thuyền buồm giữa đại dương ngút ngàn của tình ái, rằng nước Nga chỉ tổ làm người ta thêm xót xa sự bần hàn trong chính những mộng tưởng phiêu bồng khó dập, rằng tôi - kẻ lãng du chết giẫm cơ hồ đã quên béng mất thằng bạn chí cốt của gã là giấy mực để mãi đeo bám một giấc mơ địa đàng vô thực.

Nay đây, tôi muốn đưa mình lên giá treo cùng ngòi bút lạo xạo đã tắc mực tựa đời trinh nguyên, và mặc cho những dòng văn khô khốc cằn cỗi lại một lần nữa mong anh đừng trách mắng, trong bức ký họa về cuộc đời nhà văn suy kiệt ở đất nước của những khúc tình ca lãng mạn vô bờ. Nguyện lòng tái hiện lại cho anh (và thay đổi tròng mắt sang một trường phái thanh cao hơn) miền đất hứa bên bờ Baltic mà đôi đồng tử sâu hoắm của anh vẫn hằng mong ngóng đến từ những ngày còn thơ.

Quảng trường Kram đã kéo lên lá cờ tam sắc ưu nhã, tôi ngồi ở quán xưa bần thần nhìn phố xá trở mình thức giấc mà khối óc thì chưa thể thoát ra khỏi vòng tục lụy vô hồi kết của triền đời. Nhưng biết làm sao đây, khi con ngươi trong trẻo của xứ sở đã vượt lên trên đỉnh đầu, qua những vần mây cao vút để chiêm ngưỡng nhân gian sống dậy bên tà áo mới — mà — Bà Chúa Tuyết đã thân thương gửi tặng từ bậc thanh thiên, tôi nghẹn ắng hẳn lại trước diện mạo quá đỗi yêu kiều của nơi đất khách.

Voronezh dạo này im ắng quá! Mặc dù, chỉ một vài giây trước thôi, thần trí tôi còn đông nhộn những tiêu điều khốn quẫn, và lồng ngực thì phấp phỏng về một thứ nguy hại vô hình — hay đó chỉ là triệu chứng của một kẻ thèm muốn (lắm) cái hơi người tình quen thuộc? Tôi đã thuộc làu làu những đường nét gương mặt anh từ lâu, nhưng mười đầu vân ngón vẫn chưa thể nằm lòng đích đến. Vì danh dự của lời thề nguyền chẳng dám phạm vào đứa con của Chúa mà sâu thẳm thâm tâm thì đang trù tính về một niềm hạnh phúc trơ trẽn và hèn mọn. Rồi thì những thiên thần với đôi cánh thánh khiết đã phát giác và vội phong tước cho anh thân yêu! Để anh, dù trước đó đã từng, một lần nữa đeo trên mình sức mạnh chữa lành huyền diệu mà cũng đủ để xay nghiền số mạng của người ta, đau đớn khôn cùng.

Cách đây vài dặm, sông Đông chảy trôi mạnh mẽ dưới tiếng ca tưng bừng của muông thú. Những người Slav quang vinh, từ muôn nghìn các ngả dắt theo Aras thanh bình, Euphrates điêu linh, dòng Akhuryan vẫn tôn kính gọi hai tiếng "anh cả" uy danh — là sức sống vĩ đại, là chất nhựa tràn trề giữa cánh đồng lúa mì bát ngát, là mạch máu âm thầm trong huyết quản của nước Nga. Tôi quyến luyến bên thước phim tua chậm khi nhịp tim của ta còn hòa làm một với nhịp chảy đều và dường như, cũng kịch liệt đến nỗi in hằn lên mặt nước biếc những thắm đượm, những mến thương dạo còn xanh mái đầu mà tâm tưởng thì đã bạc trắng.

thủa còn nằm trong lòng nước nga.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ