#J

454 47 2
                                    

Lương Thùy Linh sau khi nói rõ cho e mọi chuyện thì lúc này đây chị đang yên giấc trong phòng em

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Lương Thùy Linh sau khi nói rõ cho e mọi chuyện thì lúc này đây chị đang yên giấc trong phòng em. Đỗ Hà nhìn thấy chị càng ngàng càng gồng gánh mọi chuyện. Một cảm giác không đành lòng xuyên qua tim em. Từ lúc nào em thấy chị thật tội nghiệp. Quen biết đã lâu nhưng em cũng chưa từng thấy chị khóc nấc lên như thế. Có lẽ trong thâm tâm chị, chị đã mệt rồi. Nhưng dù cho có em bên cạnh. Chị cũng không vì sao chị lại như thế. Chỉ một câu " về mẹ chị " thì em có lẽ cũng đủ hiểu lý do. Đỗ Hà thở dài, từ lúc nào đây. Từ bao giờ em thấy chị thật xa cách. Từ lúc người em yêu xuất hiện, em đã nhận ra chị đã đẩy em ra khỏi thế giới chị

- Linh. Sao em bây giờ đã  không hiểu nổi chị nữa rồi

Ngón tay em lả lướt trên gương mặt góc cạnh của chị. Dừng lại thật lâu nơi khóe mắt chị. Em thấy chị dường như đang khóc. Chị gặp ác mộng sao? Nhưng chưa để em suy nghĩ nhiều thì tiếng điện thoại từ phòng khác đã thu hút sự chú ý của em. Điện thoại bàn sao ? Đã từ lâu rồi không có ai gọi vào số máy bàn nhà em. Dù đã đổi chỗ ở nhưng em vẫn dùng số bàn cũ. Vì cũng muốn bạn bè, hàng xóm cũ của gia đình có thể tiện hỏi thăm em. Đã mấy năm rồi em không nghe tiếng chuông này

- Vâng ạ. Nhà Đỗ Hà xin nghe ạ

- Cho hỏi ai vậy

Và em chợt bất ngờ khi nhận ra người phía bên kia đường dây là mẹ chị- người mẹ hiện tại của chị. Lý do cô gọi cho em là chỉ vì muốn nói với em vài điều thôi. Em nghĩ em thì có gì nói với cô. Từ nhỏ em rất ít qua nhà chị mà chỉ toàn là chị trốn qua nhà chơi với em thôi. Nhưng nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Em cũng đoán được tại sao cô tìm gặp mình

- Dạ được ạ

Là những gì cuối cùng của cuộc nói chuyện ngắn ngủi này. Thật ra chính bản thân em cũng không biết tại sao. Khi mẹ chị bả muốn gặp em thì em lại không do dự mà đồng ý. Em chưa từng thích chị, chị cũng không thích em nhưng tại sao em lại không muốn chị buồn, em thích vẫn chính là chị rạng rỡ dưới nắng hè của năm đó. Một Lương Thùy Linh đã từng như vậy. Nhưng mãi đến những năm sau này em mới biết - rạng rỡ của năm tháng đó chỉ vì em

- Hà. Lúc chị thức dậy đã làm gần chiều tà, ánh trời chiều hắt vào cửa kính phòng em làm nên một sự ấm áp dịu nhẹ. Nhưng cảnh này có vẻ quá u buồn rồi

- Chị tỉnh rồi à. Chị ngủ cũng gần hết ngày rồi đó

- Thế à.

 Nhìn Đỗ Hà đang cầm trên tay ly nước cam từ từ tiến đến gần phía mình. Hình ảnh em dưới nắng chiều hắt vào tạo nên một cảm giác gần gũi, rất đỗi thân quen

Hẹn em nơi gió đến [ luonglinh x doha ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ