6

279 36 2
                                    

Cả hai ngồi ở chiếc ghế dài. Ricky cuộn tròn người lại, cố ý phớt lờ ánh mắt của Hao. Em lại nhấn lòng bàn tay mình, và như có gì thúc đẩy, Zhang Hao đưa tay ra nắm lấy tay Ricky, cố gắng dừng em lại. Ricky giật mình và ngay lập tức rút tay ra khỏi Zhang Hao. Zhang Hao thực sự có thể cảm thấy trái tim mình đang tan vỡ.

"Đừng...đừng làm thế, làm ơn, ge." Giọng của Ricky như đang cầu xin, và Zhang Hao phải nuốt xuống một cách khó khăn. Gật đầu.

"Xin lỗi, Quanrui." Anh xin lỗi, cười một cách ngượng ngùng. "Tối hôm trước trông em không thấy phiền khi anh nắm tay em, nên anh cho là—"

"Ge, em không nghĩ mình có thể tiếp tục diễn nữa." Ricky ngắt lời. Em ấy vẫn tiếp tục tránh giao tiếp bằng mắt, và điều đó làm tổn thương trái tim của Zhang Hao. "Toàn bộ vở kịch hẹn hò này. Em xin lỗi, em biết là em đã nói-" Em hít sâu. "Em biết em đã nói là em sẽ làm, là em thấy ổn với điều đó, nhưng..."

"Đừng xin lỗi, Quanrui, không sao đâu." Zhang Hao nhanh chóng trả lời. "Anh không muốn em ép mình làm điều này cho anh, được chứ? Nếu em muốn dừng lại, không sao cả. Chỉ là..." Anh ngắt lời, cắn môi dưới. "Anh đã làm gì sai sao?" Anh hỏi, lo lắng. "Anh làm em không thoải mái sao?"

"Không." Ricky trả lời, lắc đầu. "Không, không phải do anh. Là lỗi của em." Em nói. Zhang Hao thực sự đã suýt cười.

"Anh đã nghe điều đó trước đây rồi." Anh lẩm bẩm, và Ricky ngẩng đầu lên, nhanh một cách hài hước, giờ mới thực sự nhìn vào Zhang Hao.

"Oh, em xin lỗi, ge—em không cố ý—" Em hơi hoảng, cố gắng tìm từ thích hợp, và Hao không thể không mỉm cười với em.

"Bình tĩnh, Quanrui, anh chỉ đùa với em thôi." Anh trả lời, nhẹ nhàng. Anh nhìn Ricky thả lỏng, và phải cố nén một nụ cười. "A, em thật dễ thương, Quanrui." Anh thủ thỉ. Một lần nữa, Ricky nao núng.

"Đừng—anh không thể nói những điều đó, ge." Ricky nói, căng thẳng. Câu nói đủ làm trái tim tội nghiệp của Hao tan nát. "Mọi người có thể hiểu sai ý anh." 

Zhang Hao nhíu mày, cố gắng tìm ra câu trả lời thích hợp mà không nghe có vẻ quá thảm thiết. "Dù vậy, anh vẫn luôn khen em dễ thương mà."

"Bây giờ thì khác rồi, ge." Ricky cay đắng thốt ra, nhưng em không giải thích gì thêm. Em ấy không có động thái giải thích tại sao bây giờ lại khác, chỉ dừng ở đó.

"Tại sao?" Zhang Hao hỏi, cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng. "Quanrui, tại sao em lại như vậy? Nếu anh biết—nếu anh biết mối quan hệ giả tạo này sẽ khiến em hành động như thế này, giống như chúng ta là người lạ, anh đã không đề nghị ngay từ đầu." Và Hao có thể cảm thấy những giọt nước mắt đang trào ra trong mắt anh lúc này. Anh cố gắng chớp mắt thật mạnh để loại bỏ chúng. Anh không muốn khóc, không phải trước mặt em như thế này.

"Em xin lỗi." Đó là tất cả những gì Ricky nói để đáp lại. Bây giờ em lại từ chối ánh nhìn của Zhang Hao. "Em xin lỗi, ge, được chứ? Đó không phải là lỗi của anh, mà là của em. Em thật ngu ngốc vì đã để cảm xúc của bản thân xen vào chuyện này và em xin lỗi, nhưng em không thể làm được nữa. Em không thể —" Em hít một hơi thật sâu, rùng mình. "Anh cứ liên tục khen em dễ thương và anh cứ luôn nắm tay em và - và em cứ nghĩ rằng có lẽ điều này có thể là sự thật, nhưng không, nó không thể xảy ra, và em không thể chịu đựng được nữa." Em thở gấp, và Zhang Hao chỉ nhìn chằm chằm vào em, há hốc mồm.

[Zhanghao x 𝓡𝓲𝓬𝓴𝔂 ] here comes a miracleNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ