END

123 6 7
                                    

Trong thời loạn, có lẽ một nụ cười thoáng qua...một chuyện tình đẹp cũng đâm chồi nảy lộc.

Bóng lưng ấy, tựa như bom khói chỉ là hư không. Cứ thanh thuần như vậy, rồi đi vào ánh mắt của gió xuân...
_

- Tên lính quèn, đừng có mà bén mảng đến gần bổn thiếu gia!

- Ơ ơ người đẹp, tôi cũng là người có chức vị đấy nhé...ha hah-

Một kẻ có chức vị hèn mọn bảnh trai.
_

Cứ thế, mùa xuân đã ngấm ngầm ăn sâu vào xương tủy, cũng mơn trớn lấy da thịt lạnh buốt.

Trong thời loạn, nhân tính con người cũng tựa như con hạc giấy, dần dà lại chết chìm trong biển lửa.

Một mai này khi hoàng hôn không còn nữa, hay là khi công lí xoay vần, lộ móng vuốt răng nanh. Trong thời loạn, hai tâm hồn chôn vùi với cành hoa Sen, yên vị nơi ấy. Sưởi ấm cho từng lọn tóc của nhau...
_

- Childe, đừng như thế. Đừng bỏ tôi, nhé?

- Lũ phát xít ấy nhục mạ anh! Lũ khốn ấy, lũ khốn ấy..ta phải giết chúng!

- Cậu sẽ làm gì? Cái thành nghèo nàn này, cậu muốn nhấn chìm nó trong bom đạn sao?! Mặc kệ ta! Làm ơn, cậu sẽ chết đầu tiên đấy...khi bình minh còn chưa đến

- Nhưng...thế thì đã sao?

Một mai này khi hoàng hôn không còn nữa, là khi công lí xoay vần, lộ móng vuốt răng nanh, lời nói dối dày đặc ăn sâu vào nhân cách lũ ngoại xâm, thối rửa đến mục nát.

Thế gian này, khó nắm bắt nhất là thứ gì đây? Có phải là bình yên không?

_

- Hương vị của bình yên, như thế nào nhỉ?

- Có lẽ..hương vị của nó sẽ ngọt như kẹo đường, dìu dịu như...như cái gì nhỉ? Zhongli, anh nghĩ sao nào?

- Không biết, đến lúc đó, cậu sẽ biết thôi

Còn có thể đợi đến lúc đó sao?
_

Trong thời loạn, những uất ức phải cắn chặt trong tâm khảm biến thành đá vụn, về sau sẽ rơi lộp bộp lên đầu ngọn trái tim

Đến rỉ máu.
_

Trần thế đẹp xinh, nhưng lại có biết bao tàn nhẫn. Đã có biết bao nhiêu kẻ..an nghỉ dưới chiều tàn? Bất công, thật bất công...

...Li

...Zhongli

-Zhongli!

- Zhongli thiếu gia, đang nghĩ gì thế?

- Không có gì, chỉ là một số chuyện vặt vãnh, không đáng lưu tâm...
...
_

Trong thời loạn, đàn chim phương Bắc xuôi Nam, những nơi chúng đi qua, kéo theo là khói mù mịt che lấp một khoảng trời.

Chỉ là

Ta không muốn như chúng, phải khuất phục, càng không muốn sống nhục nhã như một con chó, cũng không muốn sống như đoá Sơn Trà..tàn tạ trước quân thù.

Ta cứ thà rằng làm một con bạch điêu

Lạc cánh...nơi biển khơi
_

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Mar 24 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Sau Thời Loạn [Tình Trai] [Chilli]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ