Chương 20

315 32 0
                                    

59.

Ngô Minh ngồi trong lều trại, cau mày, cấp dưới ở một bên báo cáo tình huống mới nhất.

"Đi đăng ký thông tin liệt sĩ một chút, gọi điện thoại cho gia đình bọn họ đi."

Ngô Minh đã nói ra những lời này rất nhiều lần, từ khi bọn họ nhận được nhiệm vụ này, tiểu đội phái đi dò đường toàn quân bị diệt, không cam lòng chết không nhắm mắt, người bị thương cũng tự mình chọn cái chết, hắn đã tiễn rất nhiều đồng đội, kể cả nhóm tối nay.

Ngô Minh véo véo mi tâm, ngón tay lướt qua khóe mắt chỉ sờ được một mảnh khô khốc, hắn nhếch khóe miệng khẽ hừ thành tiếng, tự giễu mình ngay cả sức lực rơi lệ cũng không còn.

Đâu chỉ có nước mắt, hắn ngay cả thời gian bi thương cũng không có.

Nhiều ngày như vậy, bọn họ ngay cả biên giới thành thị này chỉ mới sờ được một chút, nói gì đi sâu vào, nói gì cứu người, nói gì tiêu diệt. Nhiều người chết đến thế, nhưng lại không tìm được cách nào. Bởi vì đây vốn là một con đường cùng, hắn chỉ có thể đâm đầu mà đụng, lấy máu để san bằng. Chỉ có đi đến tuyến đường vào thành phố, mới có thể cung cấp vũ khí cho bên trong, mới có thể đưa vật tư vào, mới có thể giúp cho những sinh mệnh bên trong có thể tiếp tục sống.

Các anh em đều biết, đây là con đường chết, nhưng không ai lùi bước.

Hơn nữa sau khi nhìn thấy đứa nhỏ kia, bọn họ gần như là ôm lòng quyết chết, quyết thắng đi vào.

Thành phố này, những sinh mạng đang sống xứng đáng với sự hy sinh của họ!

Trùng hợp, bọn Lưu Vũ, cũng nghĩ như vậy.

60.

"Không được!" Ngô Minh sắp nhảy dựng lên tới nơi, đẩy Lưu Vũ muốn đi ra ngoài, bị Santa ngăn lại.

"Ai đi cũng được! Chỉ có các bạn! Không, tôi không thể! "

"Tại sao? Chúng tôi là người, anh em của anh không phải con người sao?" Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào ánh mắt Ngô Minh hỏi.

"Không phải ý này! Mọi người, mọi người vốn không giống nhau!" Ngô Minh lảng tránh ánh mắt Lưu Vũ, lại bị đôi mắt cố chấp của cậu nhìn chằm chằm, vai chùng xuống, "Đối với chúng tôi các bạn chính là hy vọng, là hy vọng đấy."

"Chúng tôi đều cho rằng, thành phố này đã không thể cứu được nữa, anh em phái đi không một người trở về, chúng tôi không nghe được bất kỳ một chút tin tức nào về thành phố này, thậm chí ngay cả địa hình tuyến đường bên trong cũng không rõ ràng lắm, dưới tình huống mờ mịt như vậy, muốn cứu một tòa thành thị không rõ sống chết, kỳ thật, chúng tôi sớm đã nhụt chí rồi."

Ngô Minh ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người trong phòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên đứa bé trong lòng Cao Khanh Trần: "Nhưng các bạn xuất hiện! Chẳng những còn sống, thậm chí còn mang theo một sinh mệnh mới! Các bạn có biết khi chúng tôi phát hiện các bạn là những người bình thường có thần trí tỉnh táo còn biết tránh né, anh em ai cũng khóc."

"Các bạn cảm thấy chúng tôi là hy vọng, nhưng chỉ chúng tôi biết, các bạn mới thật sự là hy vọng!

"Hy vọng không nên bị dập tắt."

[INTO1] Hương ThủyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ