Odango - 2:17am

231 22 0
                                    

Bừng mình khỏi giấc ngủ, Ango ngồi dậy. Mồ hôi lạnh chảy dọc xuống mặt và lưng. Mắt bàng hoàng nhìn quanh phòng, thở hắt vài hơi sợ hãi

Là cơn ác mộng đó. Năm nào cũng thấy. Ango không thể nào chịu được. Tuy đã khám tâm lý nhiều lần nhưng ác mộng vẫn đến với cậu

Xấp giấy tờ vẫn ở đó, cà phê cũng vơi đi vài phần. Ango nhìn đồng hồ. Đã chỉ điểm đúng 2:17 sáng. Không phải là 2:15 hay 2:30

Bên ngoài trời tối như mực, chỉ có đèn phòng trong phòng vẫn còn sáng. Ango mệt mỏi đứng dậy, vào bếp uống một ly nước. Vừa uống, cậu vẫn cố nghĩ xem có nên đi khám tâm lý nữa không dẫu biết vô dụng

Người ta kêu cậu thử khám lần nữa xem, cậu cũng đã thử với niềm tin 'chắc chắn lần này sẽ được'. Nhưng mà, đã qua 4 năm rồi, với bao lần hẹn khám, bao lời khuyên mà mười lần như một. Thế nào, cơn ác mộng vẫn còn bám đuôi, ngày càng dài và khó phai

Cơn ác mộng đó, phải nói thật lòng, tuy Ango đã thấy quá nhiều nhưng lần nào cũng khiến người anh run lên vì sợ. Lần nào cũng thế, Odasaku đứng nhìn anh, với vết thương rỉ máu đỏ đang lan ra khắp áo. Đôi mắt như bị bụi che mờ không rõ cảm xúc, da ngày càng tái nhợt, gân xanh nổi lên rõ rệt. Không gian thì chỉ độc nhất một màu đen, không còn gì ngoài khói bụi

Anh không bước đến hay lùi đi. Anh cũng không nói câu nào. Không rõ anh đứng im làm gì, tay không động đậy gì. Máu thì cứ tuôn ra ngày một nhiều. Ango thấy thế thì chạy nhanh hết mức nhằm cầm máu. Nhưng tiếc quá, máu đã tràn hết cả ra. Odasaku đã thành cái xác xanh xao, không chút sức lực ngã xuống. Cũng hay lúc cậu chạy tới, tay đỡ lấy cơ thể nặng nề và lạnh lẽo đó. Máu đỏ thắm cả người cậu, bàn tay dính máu khẽ run run. Muộn rồi, tất cả đều muộn rồi

Khi Ango sắp sửa thét lên, cậu bị một cái hố vô hình nuốt chửng, khiến cậu bất ngờ không kịp ứng phó, tay buông anh ra. Còn mình một mình rơi xuống cái hố đó, không còn gì cả. Và khi có cảm giác da đã chạm đáy hố cũng là lúc cậu tỉnh dậy

Mỗi lần mơ thấy, máu càng chảy nhiều hơn, da tái trắng nhợt hẳn và cơn mộng như kéo dài ra. Cậu run tay đặt cốc nước xuống, đặt tay lên chán nghĩ ngợi. Ango không biết tại sao lại mơ thấy điều đáng sợ như vậy. Mà nghĩ đi cũng nghĩ lại, chắc đây cũng chỉ là ám ảnh khi nghĩ đến việc bản thân tiếp tay cái chết. Thật hổ thẹn. Một kẻ hổ thẹn như cậu lại dám yêu anh, điều này quả không chấp nhận được

Một mình trong ngôi nhà, Ango chưa bao giờ cảm thấy cô đơn nhường này. Ngày đó thật hoài niệm. Anh thật đẹp và thật khó quên. Nhưng chính cậu đã buông bỏ nó. Không thể quay lại được nữa. Không thể giá như quay lại được bởi nó là bất khả thi. Nỗi buồn như kéo dài đến bất tận, cậu không thể phai đi được

Đêm dài cứ thế trôi qua trong suy tư với một kẻ cố lao đầu vào công việc như một cách để quên hết

----------------------------------------------------------------------------------------

2:17 chiều, trên đường phố Yokohama, Ango bước đi. Lẻ bước trên phố đông, không chút suy nghĩ nào về việc sẽ nghỉ ngơi. Lại công việc quan trọng khác nữa

(BSD) Sweet n SourNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ