hôm nay trời đổ mưa, em không có ô, nhưng em có gã.
ngày mưa trước của gã là đi làm thường nhật và những đêm thâu thức trắng bên màn hình ngập trong biển chữ, ánh đèn bàn hắt sáng căn phòng lẫn màu trời tắt lặng.
ngày nắng khóc ẩn sau đám mây đen của em là những buổi hôm ồn ào khi âm thanh nước rơi vỡ òa trên hiên nhà sân đất, giữa khuya tỉnh giấc vì tiếng sấm và hơi lạnh dỗ dành em mỏi mắt.
ngày mưa sau của gã, gã mang ô cùng em về nhà sau giờ tan ca, giấc ngủ gọi đúng giờ và hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực khi chợp mắt sau màn sương dày đặc.
ngày mây cười xoa dịu làn nắng ấm của em, đặt giọng nói gã bên tai và chôn mình vào cái ôm an toàn của người thương, phát lại một đoạn kỉ niệm đẹp của họ trong giấc mơ mặc kệ ngoài kia thế giới bao thanh âm hỗn tạp.
20:00
kim mingyu đứng trước phòng khám thú y chờ bạn nhỏ đóng cửa. hạt mưa trĩu nặng trên đầu, đôi bước hướng về phía chung cư họ đang sống. gã cười cười nhìn em bước từng bước chầm chậm trên mặt đường ướt sũng.
'cưng sợ à?'
'không, rén'
nói thật thì em sợ bước trên những phương diện như mặt đường, mặt sàn bị ướt mưa, nó trông trơn cực. và dù chưa bao giờ bị ngã trên chúng, em vẫn vô cùng cẩn thận khi phải đi qua.
'cưng bước chậm thế khi nào mình mới về đến nhà? hay anh bế về nhé?'
'đây không cần, đây tự đi được nhá'
'nhưng anh đi nhanh hơn, minie đi chậm thế lệch ô bị ướt mưa thì sao'
'thì gyu cũng đi chậm lại đi, tớ đi nhanh sợ...'
họ vừa đi sang đường vừa nhìn nhau nói, một con xe phóng nhanh với tốc độ nướng cháy cả cái mặt đường phi đến. may mắn, họ không sao, oái ăm, cái ô bay trên tay gã bay theo cái xe đấy luôn rồi.
và tình trạng là em và gã phải đội mưa về nhà. nhưng seokmin vẫn sợ đường trơn chẳng dám đi nhanh.
thế là mingyu nghĩ ra một sáng kiến tuyệt diệu, nắm lấy tay bạn bông mềm sau đó chạy như bay về phía chung cư.
khỏi phải nói, trong lúc vượt gió vượt giông mà chạy, họ kim có thể nghe thấy hàng vạn ngôn từ mĩ miều và nhẹ nhàng thốt ra từ bạn thương vang vọng trong đêm.
'wtf? đcm kim mingyu xin đấyyyyy!! dừng lại đi!!'
'clm đừng có chạy nữaaa'
'bố mày ngã bây giờ!!! dừng coiiii'
hình ảnh minh họa là hai thanh niên chạy như bay giữa đêm dài, một người cười nắc nẻ một người la hét trong hoang mang.
đôi làn thanh âm hòa quyện tạo nên cảnh mưa đêm yên bình và thanh tĩnh.
và cuối cùng họ đã về đến nhà với tỉ lệ bị ướt mưa gần 80%. bé bông mềm cũng thành bé bông nước luôn rồi, và gã không quên đâu cái liếc mắt "đưa tình" đầy trìu mến đến từ vị trí lee seokmin trước khi bước vào phòng.
'chia chân đi đm'
trời thì lạnh mà gương mặt em từ sợ đến tái xanh chuyển sang đỏ sắp nứt cả mạch máu. ai biết trên đoạn đường về đi ngang bao nhiêu con dốc, bao nhiêu bậc thềm, bao nhiêu bề mặt gồ ghề mà ướt mưa đâu.
seokmin cảm tưởng hồn mình vừa về sau đợt chạy dưới mưa nhanh như the flash vừa rồi. tay em còn run đây, cố lắm mới khóa được tay nắm cửa.
nhưng điều kì diệu là sau đó em cũng quen dần với việc đi đường mưa, cũng không có cảm giác sợ hãi như trước nữa.
thật ra cũng vì người yêu em ta đôi khi giả vờ quên ô để kéo em chạy cho quen với đường.
kim mingyu có rất nhiều cách khắc phục nỗi sợ cho bạn bông mềm họ lee nhưng chẳng có cách nào bình ổn cả.
°•°•°•°•°•°•°•°•°•°•°
bạn bé
gyu ơi
nay mưa lớn
gyu về trước đi nhó
nhớ mang ô
tớ ở lại phòng khám xí
tí nữa tớ về saucưng không sợ đi đường
mưa nữa à?yéhhh
đi cái mộtđấy, anh giúp cưng đi
quen rồi có sợ nữa đâuthôi thôi
đừng có mà văn vẻ
mua ô cho đủ kiểu đủ màu
xong mưa
rủ chạy đứt đôi tông lào
làm dậy chi? 🙂anh muốn giúp cưng thui mò
cơ mà hình như cưng
cũng sợ...bạn không thể trả lời cuộc trò chuyện này
tìm hiểu thêm
BẠN ĐANG ĐỌC
【lillilove】
Fanfictionnhững mẩu truyện nho nhỏ về anh trưởng phòng kim mingyu và em bác sĩ thú y lee seokmin. *lowercase