Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy người bên gối không còn.
"Anh ơi?"
"Dậy rồi à?" - Anh từ cửa phòng ngủ đi vào, dịu dàng hôn lên chóp mũi cậu - "Ngủ thêm chút nữa đi, dù sao cũng là sinh nhật em mà."
Cậu đùa nghịch mái tóc dựng đứng phản chủ của Minhyung.
"Tối qua anh ngủ không ngon à?"
"Không sao, hôm nay ngủ bù là được."
Tiếng chuông nhà bỗng vang lên. Là bác sĩ Park cùng hai bịch bánh bao đứng ngoài cửa đang bất lực nhòm qua camera an ninh.
"Trông tôi có giống rảnh rỗi lắm không Lee Minhyung? Có cần dựng người ta vào lúc 5h sáng để đi mua..."
Mới nói đến đấy, anh ta đã bị Minhyung nhét cái bánh bao vào miệng.
"Nếu tôi không phải ở đây phòng bất trắc thì đã không nhờ cậu đi rồi. Giờ thì biến nhanh dùm cái."
"Này cái đồ bất nhân bất nghĩa, tôi phải đợi gần tiếng rưỡi mới mua được đấy, thế mà không nói được câu tử tế..."
Cửa sập vào mặt bác sĩ Park, tiện thể chặn họng hắn khỏi nói câu tiếp theo luôn.
Hừ, tôi mà không nể tình nghĩa anh em sống chung với nhau 4 năm thì cậu đã ăn đấm rồi đấy.
Bác sĩ Park lại nhủ thầm: Dù không dám chắc những điều cậu ta nói có thật không, mong cậu ta và người thương thật bình an trải qua ngày hôm nay.
Về phía Minhyung, anh vội vã xách bánh vào phòng em bé của mình.
Cậu lại ngủ thiếp đi mất rồi.
Anh nhẹ nhàng trùm chăn lên che cho cậu ấm áp hơn. Cứ thế ngồi nhìn cậu ngủ cho đến tận đầu giờ chiều.
"Sao anh không gọi em dậy?"
Jaemin đạp đạp người Minhyung để làm nũng, anh cũng bất lực lắc đầu.
"Trông em ngủ ngon quá nên anh không nỡ."
"Anh mua bánh bao cho em à?" - Tầm mắt của cậu lập tức chuyển sang bịch bánh bao giờ đã hơi nguội lạnh. Ngủ nửa ngày làm bụng cậu đói cồn cào.
"Để anh mang đi hấp lò vi sóng nhé."
Cậu ngăn anh lại rồi nhanh nhẹn cướp lấy bánh bao còn đang trong tay anh, ăn như kẻ sắp chết đói.
Gặm đến miếng cuối cùng, cậu cười thoả mãn.
"Minhyung, mình ra ngoài nhé. Em muốn đi chơi."
"Không được."
Anh quả quyết. Cậu hơi sững người.
"Vì sao?"
"Vì anh đã chuẩn bị hết kế hoạch tổ chức sinh nhật ở nhà rồi. Nên năm nay mình tổ chức ở nhà nhé? Hôm sau em thích đi đâu anh cũng sẽ chiều em."
Nghe cũng hợp lí. Vốn Jaemin định đưa Minhyung ra ngoài để thư giãn đầu óc mà nghe anh nói cũng xuôi xuôi, cậu đành ở nhà với anh vậy.
Đến tối, anh dọn ra một bữa tối xinh đẹp trên nền nhạc Jazz lãng mạn. Có cánh hoa hồng, có đàn piano, có rượu vang đỏ cùng hương thơm miên man khắp phòng. Nhưng tuyệt nhiên không có ngọn nến nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
[MarkMin] Loạn thế có giai nhân
FanfictionCâu chuyện tình của hai người mà số mệnh đã định sẵn không thể nào ở bên nhau. --- Lính cứu hỏa x Nhà văn