3

115 20 0
                                    

Chuông báo điện thoại reo lên inh ỏi làm Jaemin bừng tỉnh. Cậu không muốn để Minhyung phải đợi lâu nên chạy rất nhanh ra khỏi nhà, tùy tiện gọi một cuốc xe rồi đi thẳng đến điểm hẹn. Trước mỗi buổi hẹn hò, anh luôn lo lắng cực kỳ chu toàn từ đặt bàn ở nhà hàng, lên danh sách những chỗ đi chơi mà cậu thích đến chi phí và rủi ro phát sinh.

Thỉnh thoảng Jaemin lại nghĩ cậu bị Minhyung chiều chuộng tới sinh hư rồi. Chỉ cần ở cạnh bên anh, cậu có thể yên tâm về mọi thứ trên đời, giống như có một ngôi nhà vững chãi sẵn sàng che chở cho cậu trước mọi phong ba bão tố vậy. Đến cả mẹ cậu cũng phải thừa nhận rằng: Người yêu hoàn hảo như Lee Minhyung thực sự rất khó mà tin có thể tồn tại trên trái đất này.

Quán cà phê bên cạnh trạm cứu hỏa nơi anh làm việc nếu đi từ nhà cậu phải rất lâu mới đến. Jaemin tranh thủ thời gian tựa đầu vào cửa sổ xe ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Ở xa xa có một đôi tình nhân đang đi dạo trong rừng, chàng trai lấy máy ảnh ra thỉnh thoảng lại chụp vài bức hình của cô gái. Rồi chàng trai ngắm mấy tấm ảnh cười rạng rỡ, trong mắt đong đầy tình ý.

Cậu nhớ Minhyung của cậu cũng thích chụp hình như vậy. Anh hay vụng về bảo cậu rằng anh thích chụp hình, mà xét về kĩ năng và mắt thẩm mĩ đều không giỏi lắm. Ấy thế mà mỗi lần đi chơi cùng nhau, Minhyung lại chụp hàng tá ảnh cho cậu. Có cả phong cảnh, mây trời, sông núi, nhưng hầu hết đều là ảnh cậu.

"Muốn khắc họa lại dáng vẻ em trong lòng anh." - Anh nói vậy.

Hai người đã đi rất nhiều nơi, số lượng ảnh chụp lại càng không đếm xuể. Nhưng tuyệt nhiên không có ảnh nào chụp anh. Jaemin đã từng rất nhiều lần nỉ non, làm nũng, dỗi hờn xin anh cho chụp một tấm, cơ mà hắn vẫn bướng bỉnh từ chối.

"Nhưng mà tại saooooo?" - Cậu kéo dài giọng trách cứ.

"Vì anh xấu lắm, cũng không ăn ảnh. Chụp phí phim."

Anh mà xấu chắc cậu thành củ khoai tây từ lâu rồi, Jaemin thầm nghĩ.

Xe đến nơi hẹn nhanh hơn cậu tưởng. Cậu nhìn đồng hồ, sớm hơn giờ hẹn tận 20 phút, y hệt như lần gặp đầu tiên 10 năm trước. Chỉ khác là 10 năm trước Jaemin chỉ là một cậu bé bình thường thích thầm người mà cả trường đều thích, 10 năm sau cậu đã thành một nhà văn nổi tiếng trong giới sánh vai cùng vị trưởng đội lính cứu hỏa trẻ tuổi nhất thị trấn rồi. Ai biết chuyện họ thành đôi cũng nói cậu may mắn, và cậu thấy mình may mắn thật. Gặp và yêu anh là chuyện tốt đẹp nhất đã xảy ra trong cuộc sống đầy rẫy những xui xẻo của cậu.

Một lát sau Minhyung đến nơi, lúc Jaemin đang ngắm chán chê cốc American đã cạn một nửa. Đột nhiên cậu có cảm giác hơi là lạ. Anh hôm nay trông rất phờ phạc, cứ như qua một đêm đã biến thành người khác. Thần thái và ánh mắt đều mệt mỏi bất thường.

"Minhyung," - Cậu xót xa nói - "Sao anh trông xơ xác vậy?"

Anh không có động tĩnh, chỉ hơi thất thần ngồi xuống ghế.

"Chắc là đêm qua anh lại phải đi làm nhiệm vụ đúng không? Anh ăn gì chưa? Hay để em đưa anh về nghỉ ngơi nhé..."

"Na Jaemin."

[MarkMin] Loạn thế có giai nhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ