Chương 1

1.9K 98 2
                                    

Những câu từ quen thuộc nương theo giai điệu của bài hát mà chậm rãi len lỏi vào tâm trí Toge. Cậu trai mải chìm đắm giữa cơn mơ chập chờn, vẫn cứ ngỡ như mình đang ở trong một trưa hè đầy nắng, bên dưới sân trường vang rộn tiếng ve, sánh đôi cùng người con trai mà cậu thích. Toge nhíu mày, lại cảm thấy gò má bị áp vào một mặt kính lạnh băng. Cái giá buốt cuối đông thổi qua, xua đi hết thảy những kí ức đẹp đẽ đầy tươi vui ấy. Mí mắt Toge khẽ hé, theo bản năng mà nhanh chóng tìm tòi trong đại não một cơn đau thực thể. Lý trí vội vàng kéo đến, đánh tan đi ánh nắng hè kia, xé tan mộng ảo tươi đẹp. Cơn đau buốt trong tim nhắc nhở cậu rằng giấc mơ kia không có thật, không thể nào là thật được.

Cậu ngẩn ngơ nhìn bảng điều khiển điện tử trước mặt, màn hình hiển thị một cái tên đã xưa nhưng lại quá đỗi quen thuộc. Là bài hát mà câu đã thuộc nằm lòng, là bài hát mà cậu và Yuta đã cùng nhau nghe trong lớp học vắng người vương nắng chiều, với tóc mai chạm vành tai, một bên tai nghe chia sẻ cho người còn lại. Ngày đó, họ vẫn còn là những thiếu niên của trường Cao chuyên Chú thuật.

Những hàng cây bên đường vùn vụt lướt qua, bọn họ đã lên cao tốc từ bao giờ. Lúc này đây, Toge mới nhận ra mình đang ngồi trên xe của Yuta, cả hai đang trên đường đến Kyoto tham dự lễ cưới của Maki. Cô cưới một đàn em nhỏ hơn cả bọn đến mấy tuổi, ở tận Kyoto, yêu nhau từ lúc gặp gỡ trong buổi giao lưu giữa hai trường. Một dịp thế này thì bọn họ chắc chắn phải có mặt. 

Toge len lén liếc mắt nhìn sang ghế bên cạnh, người nọ vẫn đang tập trung lái xe, ánh mắt điềm tĩnh đến mức cậu chẳng hề nhìn ra bất kì dao động nào nơi anh. Toge thở dài, lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ ô tô.

Nếu không phải vì những tin nhắn của Panda trước đó, có lẽ giờ đây cậu đã không phải khó xử thế này.

[Toge à, cậu có đi dự đám cưới của Maki mà phải không?]

[Cậu biết là tớ không thể nào lên shinkanshen* hay là tàu điện ngầm được rồi đó, chỉ có thể đi ô tô thôi.]

[Cậu chở tớ đi được không? Toge à, năn nỉ đó.]

[Tớ định sẽ rủ cả Yuta đi cùng, hai người thay phiên nhau lái. Kyoto xa quá.]

Toge phải ngừng lại một phút ngay khi thấy cái tên kia hiển thị trên màn hình điện thoại của mình.

Yuta.

Đã bao lâu rồi cậu không được gặp anh nhỉ? Năm năm, hơn sáu mươi tháng, hơn mười lăm nghìn ngày. Hoá ra bọn họ đã xa nhau lâu đến như vậy, đến mức những đường nét gương mặt anh trong ký ức chỉ còn là những vệt mờ ảo, mà cậu đã phải dùng chính mộng tưởng của mình để tô vẽ nên cho vẹn tròn.

Toge biết những năm tháng qua mình đã nghĩ về anh hơi nhiều. Nỗi nhớ không thể cân đong đo đếm được, và tình yêu thì cũng vậy. Anh xuất hiện trong những cơn mơ ướt đẫm nước mưa, trong những cơn khát khao cháy bỏng còn hơn nắng hè, và cả trong những ảo tưởng rực rỡ nhất của cậu. Toge không phản ứng gì với những giấc mơ ấy, cứ thức dậy và xếp gọn nó vào một ngăn cụ thể trong ký ức, tự mình giữ gìn nó, nhưng chẳng bao giờ dám có can đảm lấy ra để soi xét. Và rồi, cậu đã thành công dẹp bỏ những ảo tưởng và hi vọng của mình với mối tình này. Bụi trần lắng xuống, giờ đây, tình cảm thời niên thiếu giờ đây chỉ còn là một mảnh ký ức xếp gọn trong tim.

[YutaToge] Ngón Tay Thơm, Bờ Môi ƯớtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ