Chương 4

989 106 7
                                    

Warning: Chương này có nội dung 16+

==========

Quán bar của khách sạn này được trang trí theo phong cách ấm cúng mà tinh tế, với những món đồ nội thất Tây Âu kiểu cổ điển ẩn mình dưới ngọn đèn vàng pha chút sắc đỏ. Thời điểm này vẫn chưa có quá nhiều khách, đa số họ đều ngồi ở quầy và tự mình thưởng thức món uống của bản thân. Người phục vụ dẫn Toge đến thẳng phòng riêng, nơi đã được trang hoàng bằng những dải băng ánh kim lấp lánh cùng với tên của Maki được tạo nên từ những đường nét kim loại màu vàng đồng. Quả đúng là kiểu cách hiện đại bây giờ, không biết là do cô ấy đặt trước hay quán bar tự trang trí như vậy nữa.

Toge lặng lẽ ngồi vào ghế sô pha dài, trên bàn đã có sẵn rượu, trái cây và đồ nhắm đủ loại. Nhìn những món ăn kia, Toge mới nhận ra dạ dày mình đã đói ngấu. Cậu nhón lấy một miếng, chưa ăn tối nên một món ăn nhẹ như vậy thôi cũng trở nên ngon lành hẳn.

"Aiyo, tiền bối Inumaki." Giọng nói quen thuộc của cậu hậu bối tóc hồng vang lên, kéo theo tiếng chào hỏi rộn ràng của những người phía sau.

"Trò Inumaki. Sao vậy? Ngủ đến mụ mị cả người rồi à?" Thầy Gojo tiến tới, vừa cười vừa vò tóc cậu.

Toge bĩu môi vờ tỏ vẻ bất mãn, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ hơn hẳn. Cái cảm giác được vây quanh bởi những điều quen thuộc và những con người thân thiết khiến cõi lòng vốn đang u uất của cậu trở nên sáng sủa lạ thường. Cậu mừng vì được gặp lại bạn bè và mấy đứa đàn em, thậm chí là cả thầy Gojo nữa. Thời gian qua bọn họ vẫn luôn liên lạc với nhau, gửi cho nhau thiệp mừng năm mới hay cùng đi làm nhiệm vụ, dường như chẳng hề có khoảng cách năm tháng.

Mọi người chơi đùa rất hăng say, tiếng cười nói và hỏi thăm vang lên rộn rã. Bọn họ chủ yếu là gặng hỏi Maki về đức lang quân nọ, rồi theo đó mà chơi xấu chuốc rượu cô dâu tương lai. Tuy Toge chỉ có thể nói xen vào vài câu, nhưng điều đó vẫn không hề ảnh hưởng đến việc cậu hưởng thụ bữa tiệc này. Ít ra thì ở đây Toge vẫn thấy cực kì thoải mái, giống như được quay ngược thời gian trở lại thời trung học vậy. Chỉ trừ việc có người nọ đang ngồi bên cạnh, với hơi thở vững vàng đang yên lặng kề sát bên tai cậu.

Toge không biết là do tâm trạng của mình hay là do rượu ở đây khá ngon, hoặc có lẽ là do bị ảnh hưởng từ không khí náo nhiệt của mọi người mà cậu lỡ nhấp môi hơi nhiều.

"Đừng uống nữa." Yuta bên cạnh bỗng nhiên vươn tay, đè lên miệng li rượu của Toge, "Ban nãy cậu chưa ăn tối, không sợ xót ruột à?"

Toge nhướn mày, định bảo rằng liên quan gì tới cậu, nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sẫm đầy cương nghị ấy, mấy lời muốn nói đều trôi tuột đi.

Yuta thở dài, lấy một gói giấy trong túi ra, đặt trước mặt cậu.

"Nhà hàng này làm bánh nướng rất ngon, còn nóng đấy, cậu ăn đi."

Toge sững sờ đến mức buông cả cái ly trên tay ra. Trước mặt bạn bè ai cũng đang uống rượu mà lại lấy bánh nướng ra ăn thì có kì quặc không cơ chứ? Cậu chỉ nhẹ giọng cảm ơn Yuta, nhưng cuối cùng cũng không đụng vào gói giấy kia. Anh thấy Toge không ăn thì cũng không nói gì, chỉ quay đầu đi, thản nhiên trò chuyện với mọi người.

[YutaToge] Ngón Tay Thơm, Bờ Môi ƯớtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ