Chương 1

595 34 0
                                    

Lâm Uyên Đài từng cơn gió lốc mang theo lôi điện điên cuồng thổi, Thiên Hậu Đồ Diêu buông bỏ xuyến Linh Hỏa Châu gieo mình nhảy xuống.

Phu quân, nhi tử, ái nhân của nàng đều chẳng còn, nàng tồn tại có ý nghĩa gì chứ?

Cả đời này chẳng qua chỉ là một trò cười, lúc đầu nàng nói vì bản thân cố gắng, ngày lấy Thái Vi nàng nói rằng vì có phu quân nàng sẽ hạnh phúc, nhưng phu quân nàng không phải người thường, hắn là Thiên Đế cao cao tại thượng, bội tình bạc nghĩa phụ lòng phản bội nàng hai lần, lần thứ nhất là Tốc Ly lần thứ hai là Tử Phân vì vậy nàng giết bọn họ.

Sau này nàng nói vì tốt cho Húc Phượng mà không tiếc cho đôi tay nhuốm máu của hàng vạn người. Bọn họ vô tội nhường nào vậy mà nàng lại tàn nhẫn sát hại.

Nàng đã từng là Công Chúa của Điểu Tộc, là Phượng Hoàng cao ngạo chừng nào, vô tư vô lo khoái lạc ngàn vạn năm. Đến lúc nàng trở thành Thiên Hậu thì không từ thủ đoạn vì đạt được địa vị quyền lực hư danh mà mưu tính, nghi kị đánh mất chính bản thân lúc nào không hay.

Nàng một đời này làm quá nhiều chuyện sai trái, nợ rất nhiều người, nàng nợ Liêm Triều một câu trả lời một đời hẹn ước cũng nợ cả tính mạng, nàng nợ Tử Phân vì ghen tuông mà bức sát nàng ta, nàng nợ Tốc Ly vì ghen ghét mà hề nương tay tàn sát Long Ngư Tộc cướp đi đứa con của nàng ta, nàng nợ Nhuận Ngọc hơn một vạn năm làm khó làm dễ hắn, đối xử bất công, lập mưu vu oan giá họa sát hại mẫu tộc của hắn, từng bước bức hắn đến tuyệt lộ...

Thân thể, nguyên thần dưới sát khí của Lâm Uyên Đài dần bị tàn phá, lục phủ ngũ tạng nóng rát, bên ngoài lại lạnh lạnh vô cùng, lôi điện len lỏi vào xương tủy từng giây từng phút mà tra tấn, năm đó ba vạn lôi hình cùng nghiệp hỏa hắn làm sao chịu nổi.

Ta không chỉ sai rồi, còn sai đến thái quá. Nếu như có cơ hội làm lại từ đầu ta nhất định sẽ đền bù tất cả.

Đó là phần ý thức cuối cùng của nàng trước khi tan thành mây khói.

Một lần nữa nàng mở mắt ra, nguyên thần cùng thân thể không hề đau nhức, cả người không có thương tích còn vô cùng ấm áp.

Phong cảnh nơi này thật quen mắt giống như từng nhìn thấy ở đâu, còn có cả thân phục sức này hơn năm ngàn năm  chưa từng xuyên (mặc) lại, nếu như nàng nhớ không lầm thì nơi đây là Thái Hồ đi. Bây giờ còn là buổi tối không lẽ là trở về đêm đó.

Đêm mà nàng diệt Long Ngư Tộc đưa Nhuận Ngọc về Thiên Giới.

Để xác định ý nghĩ này có đúng không, nàng đi dọc theo bờ hồ mà tìm kiếm.

Nàng nhìn một đứa trẻ khoảng chừng tám tuổi theo hình dạng của phàm nhân đang nằm trên bãi đá ngắm sao trời. Trên trán có hai lỗ thũng loang lổ rỉ máu.

Nàng chắc chắn đây là Nhuận Ngọc lúc nhỏ. Không thể sai được.

Là Thiên Đạo nhân từ cho ta cơ hội sửa sai sao? Ta nhất định phải quý trọng cơ hội này.

- Thần Tiên tỷ tỷ đến đón ta sao?

- Đúng vậy, đệ đệ muốn đến Thiên Giới sao?

[Húc Nhuận] MỘNG KIẾP PHÙ DU, HOA KHAI DUYÊN TỤNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ