Không thể nói

1.1K 190 25
                                    

London. Sáu giờ chiều. Mưa lớn.

Mùa đông, cái lạnh cắt da cắt thịt, như ngấm vào tận xương, buốt đến tận tủy.

Trời đã nhá nhem tối, đèn đường được bật lên sáng rực cả khu phố đậm hơi đất.

Trong nhà, Isagi nằm sõng soài trên nền đá lạnh.

Cửa sổ bị bật tung ra, nước mưa hắt lên khuôn mặt trong trẻo, đôi mắt nhắm nghiền.

Có vẻ mưa hắt khiến Isagi cảm thấy mặt mình ươn ướt, anh mơ màng đứng dậy, đi về phía cửa sổ, rồi lại nằm nhoài trên bệ cửa.

Isagi ngáp dài, tay kéo chăn đắp kín người, còn tiện tay đẩy cánh cửa sổ mở to ra một chút nữa.

Mưa lớn thế này, chắc có lẽ anh sẽ ngủ quên tới tận nửa đêm mất.

Tốt nhất là nên thức dậy trước khi Rin về, anh thầm nghĩ.

Có một số thứ, phải giấu đi để cậu ấy không thể tìm thấy.

Chín giờ tối, Isagi lật đật chạy về giường nằm ngủ.

Khác hẳn với khuôn mặt ngơ ngác ngái ngủ hồi chiều, anh hiện giờ vô cùng tỉnh táo.

Khuôn mặt hãy còn vương vài giọt nước, từ từ trượt dần xuống cổ.

Chẳng rõ là nước mưa hay nước mắt.

Chỉ cần nhắm mắt trước khi Rin về là được, anh tự nhủ.

Isagi rất giỏi giả vờ ngủ mà.

_____

Quả thật Isagi có để một vài thứ dưới gối.

Một chiếc máy ghi âm mini.

Isagi dùng chúng thay cho một quyển nhật kí.

Chiếc máy lặng thinh và lạnh lẽo, hệt như Rin vậy.

Đôi lúc, Isagi sinh ra ảo giác rằng, đó chính là Rin.

Anh thu âm mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi giây.

Isagi kể về thời niên thiếu của mình, kể về tình yêu giữa anh và Rin, kể về vô vàn những cay đắng và ngọt ngào khác trong quá khứ của mình.

Kể về cả những uất ức mà anh đã trải qua trong suốt thời gian Rin không ở bên.

Kể cả cái cách mà Rin thờ ơ, rồi lạnh nhạt dần theo năm tháng.

Không phải là Rin không yêu anh, chỉ là tình yêu không lớn như cả hai từng nghĩ.

Đau đớn thật đấy, Isagi thầm nghĩ, rồi ngồi ôm chiếc máy ghi âm lạnh lẽo khóc lớn.

_____

Isagi đặt một cuốn album ảnh nho nhỏ dưới gối.

Album chỉ vỏn vẹn 16 tấm ảnh, nhưng chứa đựng tròn vẹn 5 năm của anh và Rin.

Những bức ảnh đều được sắp xếp có trật tự, từ những tấm ban đầu của cả hai, rồi chỉ còn lại mình anh.

Lòng Isagi cảm thấy buồn bã.

Anh tha thiết giữ Rin lại, ngay cả khi trong giấc mơ. Tìm mọi cách để níu kéo, dù cho có phải làm ra những điều tồi tệ nhất.

[Rnis] Anh đã giấu những gì dưới gối của hai chúng mình?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ