Chap 10

98 9 2
                                    

Sáng nay Đa Hiền đang tưới cây, thấy Tĩnh Đào cầm một cái lồng chim rất đẹp liền vỗ tay khen ngợi :

- Oa, đẹp quá cô út.

Tĩnh Đào gật gù, đây là con vẹt cô được một người bạn mới đi trên tỉnh về tặng, cô đem cái lồng chim đưa cho nàng căn dặn :

- Coi cho cẩn thận, tôi mới được tặng đó. Nhớ cho nó ăn, nay tôi đi thu tiền đất, lát trưa về rồi.

Vốn định kêu nàng đi theo nhưng cô thấy trời nắng chang chang nên thôi, để nàng ở nhà cho đỡ, đi theo cô nắng nôi riết đen thui hết.

- Dạ. - Đa Hiền hí hửng cầm lồng chim trên tay, ánh mắt dán vào con chim đủ màu sắc, phát hiện nó biết nhạy theo tiếng người thì càng hào hứng hơn.

Mợ ba bên trong đi ra, thấy Đa Hiền đang chơi vui vẻ liền đi tới ngắm nghía :

- Ồ, gì đẹp vậy bây ?

- Mợ ba, cái này của cô út mới được tặng. - Đa Hiền thật thà nói. - Cô út sai con chăm nó. - Nàng cười cười, tiếp tục chu chu cái miệng ra nói chuyện với con vẹt.

- Mày coi chạy xuống bếp nấu cho tao chén chè coi, tao đi về phòng à. - Mợ ba cười cười rồi giả bộ đi khuất.

- Dạ, con đi liền.

Đa Hiền không thể đem con vẹt vô bếp, nên đành treo ở trên cây sứ ngoài sân, rồi lót tót chạy vào bếp nấu chè.

Mợ ba trề môi, thấy Đa Hiền vừa đi liền đi tới mở lồng, con chim mừng rỡ bay lên bầu trời trong xanh.

Mợ ba biết rõ Tĩnh Đào ghét nhất ai làm mất đồ của mình, mợ ba cười, Đa Hiền ơi, kì này tao cho cô út đập mày rớt răng.

Đa Hiền sau khi đem chè lên cho mợ ba liền cầm theo bịch thức ăn, nhưng khi ra tới sân thì chỉ còn cái lồng chim trơ trọi treo lủng lẳng trên cây.

Nàng hoảng hốt nhìn xung quanh, nhưng làm sao con chim chịu ở yên, nó đã bay từ đời nào.



Nàng chạy vô bếp khóc lớn :

- Con.....con chim của cô út mất rồi.

Con Trang, nhỏ người làm nghe thế giật mình đập vào vai nàng. - Mô phật, mày nói cái gì vậy, bà cả với bà ba nghe được dọng mày rớt răng.

- Con chim cô út mới được tặng, kêu em giữ, em treo ngoài sân, mới chạy vô bếp nấu chè cái ai mở lồng nó bay mất tiêu rồi. - nàng ngồi phịch xuống đất khóc lóc, cô út đã nói phải chăm nó cẩn thận, cô út về mà không thấy sẽ đánh chết cho coi.

- Rồi, chết mẹ mày rồi con. - Con Trang hù doạ, mà cũng không phải hù, hồi xưa có đứa làm mất của cô út một con gà chọi, lần đó cô út đem roi mây ra đánh thừa sống thiếu chết. Lần này tiêu Đa Hiền rồi.

Ai cũng nghĩ ngày tàn của nàng đã đến.

Thằng Tí với con Trang không quan tâm, tiếp tục làm việc của mình.

Còn thằng Tèo với bà năm thì chia nhau ra tìm xung quanh chỗ này.

Đa Hiền chạy ra khỏi cổng mà tìm, mặc dù biết là mò kim đáy bể nhưng dù sao có tìm vẫn hơn ngồi một chỗ chờ bị đập.


DAHMO - COVER | VỢ LÀ PHẢI SỦNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ