1.

133 13 0
                                    

Tsukasa cuộn mình trong chăn, với hai con gấu bông đặt hai bên. Phòng ngủ tối thui không có bất cứ một tia sáng nào ngoài ánh trắng lờ nhờ phát ra từ chiếc màn hình điện thoại. Cô cắm cúi đọc những dòng chữ đang hiện trước mắt, chốc chốc lại thở dài đầy ngao ngán, rồi thoát ra nhập một cụm từ mới vào thanh công cụ. Không có gì sát với cụm từ vừa gõ, điều này khiến Tsukasa hơi bực bội khi nhấn vào kết quả tìm kiếm mới nhất trên trang chủ.

Hanahaki...

Lúc này đây, cô không giấu được vẻ sững sờ của mình khi đọc được những dòng đầu tiên.

Từ lồng ngực của người yêu đơn phương sẽ sản sinh ra những cánh hoa, rễ của nó dần phát triển và cắm sâu vào hệ hô hấp của người bệnh. Người bệnh sẽ tự động giải phóng những cánh hoa đó ra ngoài theo đường miệng bằng cách nhổ, nôn hay là ho tùy vào từng triệu chứng...

Đến đây, Tsukasa thôi không đọc nữa, ném điện thoại qua một bên.

Cô không thể hiểu được vì sao bản thân lại là một trên một triệu người mắc căn bệnh quái gở này. Mọc hoa trong lồng ngực? Nghe thật mắc cười! Cũng không có nhiều tài liệu nói về chứng bệnh đó, dù sao thì nếu như chẳng phải vì chính mình đã trải qua, Tsukasa vẫn sẽ cảm thấy khó tin khi nghe đến Hanahaki. Tất nhiên, chỉ có cô mới biết ai là người đã làm cho mình khổ sở tới nhường này. Chính người ấy cũng không biết, mà tốt nhất là không nên biết thì hơn.

Nghiệm lại những lần bị căn bệnh này quấy nhiễu, hai hàng lông mày của Tsukasa dần nhíu lại. Cũng giống như nỗi đau khi người vĩnh viễn không hiểu lòng tôi, chỉ là tổn thương về mặt tâm hồn bây giờ đã trở thành vết dao cứa vào xác thịt - mỗi lần nghĩ về anh, Tsukasa chẳng thể nén nổi cơn ho xé họng, và những cánh hoa anh đào lẫn trong ngụm máu đỏ sẽ lờ mờ xuất hiện trước đôi mắt ngấn lệ của cô.

Một tin nhắn vừa được gửi đến. Tsukasa uể oải ngồi dậy vớ lấy điện thoại, chán nản mở hộp thư.

"Ngày mai nhớ mang hồ sơ vụ cướp ở đại lộ Omotesando cho tôi nhé. Keiichirou."

Chỉ là tin nhắn công việc, nhưng tên của người gửi hiện trên màn hình khiến cho khóe môi cô thoáng chốc cong lên...

Tình đơn phương rõ ràng là một tình yêu khờ dại và ngu ngốc nhất trên đời. Chứng kiến những người xung quanh vì yêu thầm mà nhận về mình đủ mọi thiệt thòi, Tsukasa đã tự nhắc nhở bản thân phải giữ tâm thật vững, tuyệt đối không được rơi vào hố sâu tuyệt vọng của tình đơn phương. Thế nhưng, điều đáng buồn chính là khi tim đập nhanh thì não sẽ không còn được tỉnh táo. Giữa những cuộc chiến sinh tử của nghề cảnh sát, có một bàn tay luôn vì cô mà nắm lấy, Tsukasa không thể không động lòng, đến mức bản thân bây giờ dù đáng thương thế nào cũng chẳng còn nhận ra.

Cổ họng đột nhiên lại truyền tới một cơn đau nhói. Gắng nuốt xuống cái cảm giác ngứa ngáy và khó chịu nhưng càng làm mọi thứ phản tác dụng, cô bắt đầu ho. Những cánh hoa anh đào rơi khỏi môi cô, im lặng đáp xuống lòng bàn tay đang hé mở. 

Giữa không gian tối đen như mực của gian phòng, Tsukasa thận trọng chạm vào những cánh hoa mới xuất hiện với vẻ thăm dò. Không thấy cảm giác nhớp nháp, vậy là lần này không có máu! Cô chợt nhận ra rằng, cơn ho luôn đến rất nặng kèm theo những ngụm máu cùng với cảm giác buồng phổi như vừa bị thiêu đốt nếu suy nghĩ về Keiichirou trong cô gắn liền với cảm xúc tiêu cực. Nó sẽ nhẹ nhàng hơn - giống như ban nãy - nếu cô đang nhớ tới anh với những niềm vui. Tsukasa nuốt nước bọt, rồi bỗng nhiên ôm mặt khóc không thành tiếng. 

| Lupinranger VS Patranger || Hanahaki | Anh đào không nở vào mùa xuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ