Trông thấy dáng vẻ rõ ràng đã sững sờ của Thái Từ Khôn, Bạch Mộng Nghiên rũ mi mắt, cười tự giễu: "Cậu không nhớ cũng không sao."
Thái Từ Khôn dựa lưng vào băng ghế, hơi khom người, chống một chân dưới đất, anh thu lại nét mặt thờ ơ, nheo mắt hồi tưởng, trong ký ức, hình như trong lớp có một cô gái như này, luôn mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, đầu thường xuyên cúi gằm, mỗi ngày khi vào lớp đều vội vội vàng vàng đi lướt qua chỗ anh, vạt áo thỉnh thoảng quẹt phải đề thi của anh đặt trên bàn.
Anh có chút ấn tượng với Bạch Mộng Nghiên , nhưng cho rằng chỉ là trùng tên với cô gái ở trước mặt này thôi, cảm giác quen thuộc xuất hiện, Thái Từ Khôn di chuyển ánh mắt sang Hứa Tùy, người con gái yên tĩnh, nhút nhát trong ký ức dần dần trùng lặp với người ở trước mặt.
"Cậu thay đổi nhiều quá."Thái Từ Khôn nói ra một câu, sau đó sự giáo dục được khắc sâu tận xương tủy khiến anh phải lên tiếng một lần nữa: "Xin lỗi..."Bạch Mộng Nghiên lắc đầu, từ khi hai người gặp lại ở trường Đại học, cô đã chấp nhận một sự thật rằng Thái Từ Khôn không còn nhớ mình là ai nữa. Dù sao anh cũng là con cưng của trời, ở trong trường luôn là đối tượng được ngưỡng mộ sùng bái.
Còn cô chỉ là một ánh sao ảm đạm, quá mờ nhạt.
Có vài người, may mắn đến mức không nhớ nổi tên của những người xung quanh, nhưng lại được đối phương ghi nhớ rất lâu.
Thái Từ Khôn nhấc lon coca dướt đất lên, cúi người, lon coca cầm trong tay đụng nhẹ vào cốc cacao nóng cô đang cầm, đôi mắt đen láy khóa chặt Bạch Mộng Nghiên :
"Vậy chúng ta làm quen lại từ đầu nhé, hm?""Được." Bạch Mộng Nghiên nghe thấy bản thân đáp lại rất khẽ.
***
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, thời gian giữa lên lớp và luyện tập ban nhạc căng thẳng thoắt cái đã qua, nhóm người bọn họ cũng một ngày một thuần thục, phối hợp cũng dần ăn ý, chớp mắt đã tới đêm trước Giáng Sinh.Thời gian thi đấu văn nghệ và tiệc tối do hai trường phối hợp tổ chức được chọn vào ngày 24 tháng 12, ngày hôm nay, toàn trường khắp nơi đều vô cùng náo nhiệt và tưng bừng.
Điều đặc biệt đó là hôm nay cũng trùng hợp là sinh nhật Bạch Mộng Nghiên . Sáng sớm thức dậy Bạch Mộng Nghiên đã nhận được một hồng bao cực lớn của mẹ và bà nội gửi đến, bà nội còn đích thân gọi điện thoại cho cô, dặn cô chú ý giữ ấm, hôm nay sinh nhật nhớ cầm hồng bao đi ra ngoài ăn một bữa thật ngon.
Bạch Mộng Nghiên đi ở hành lang nghe điện thoại, làm nũng với bà: "Nhưng mà bà nội ơi, cháu chỉ muốn ăn mỳ trường thọ bà nấu thôi ạ."
Bà nội cười không khép được miệng: "Ừ ừ, đợi cháu nghỉ Đông về nhà, ngày nào bà cũng nấu cho cháu ăn."
Buổi trưa, Bạch Mộng Nghiên mời hai cô bạn cùng phòng ra ngoài ăn cơm, Lương Sảng ngồi trong nhà hàng, gương mặt nghi hoặc: "Cậu nhặt được tiền à?"Hồ Thiến Tây vòng tay qua cổ Bạch Mộng Nghiên , lên tiếng: "Đúng đó, cục cưng à, sao hôm nay vui thế hả?"
"À thì... có lẽ vì mấy hôm trước thi cử thuận lợi nên vậy." Bạch Mộng Nghiên tìm bừa lý do để cho qua chuyện.
Nhưng Bạch Mộng Nghiên không ngờ sau khi ăn xong, lúc thanh toán lại để lộ chính mình, nhân viên phục vụ cầm hóa đơn và thẻ ngân hàng quay lại, trên mặt treo một nụ cười đầy chuyên nghiệp: "Chào bạn, bởi vì hôm nay là sinh nhật của bạn, nên chi phí lần này sẽ được hưởng ưu đãi giảm 12%. Ngoài ra, nhà hàng sẽ tặng thêm cho bạn một chiếc bánh kem, cô Bạch, chúc bạn sinh nhật vui vẻ."
Bạch Mộng Nghiên ngẩn người, sau khi nhân viên phục vụ rời đi, hai cô bạn cùng phòng một trái một phải giữ chặt cổ cô lại, hét lớn: "Chết tiệt, sao cậu không nói với bọn mình là sinh nhật của cậu hả!"
"Không phải bây giờ các cậu biết rồi sao?" Đôi mắt linh hoạt của Bạch Mộng Nghiên chứa ý cười, ngón trỏ đặt trước môi, "Nhưng mà, suỵt, các cậu ăn cơm cùng mình là mình đã rất vui rồi."
Buổi chiều Bạch Mộng Nghiên và Hồ Thiến Tây vội đến phòng tập của Kinh Hàng để luyện tập, vì buổi tối bắt đầu thi đấu rồi. Buổi liên hoan văn nghệ một năm một lần của hai trường vô cùng sôi động.
Xung quanh ồn ào huyên náo, sau hậu trường người chen chúc người, một trạng thái hỗn loạn, hẳn là bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh. Khi Bạch Mộng Nghiên ngồi ở sau hậu trường trang điểm, trong lòng có chút căng thẳng.
Nhưng con người một khi sợ điều gì đó thì điều đó lại xuất hiện ngay lập tức, có một cô gái bưng hai cốc cà phê len lỏi qua hậu trường đông đúc, không ngừng nói lớn "cho qua nào, cho qua nào", bỗng không may bị cô gái đang thử quần áo đụng phải.
BẠN ĐANG ĐỌC
Định mệnh đôi ta KUNLU(CV)
Lãng mạn*Văn Án" -Hồi còn học đại học, Bạch Mộng Nghiên và Thái Từ Khôn là hai cá thể hoàn toàn đối lập, khác nhau một trời một vực, hai người họ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện cùng lúc. Một người tùy hứng phóng đãng, luôn được đám đông vây quanh sùng bái. Cò...