Sau cuộc gặp gỡ vào đêm hôm qua ấy, Rindou chẳng thể nào chợp mắt nổi. Em ngồi thẫn thờ như người vô hồn cả buổi đêm, tay thì mân mê bó hoa mà gã tặng. Chẳng biết tự bao giờ mà trời đã sáng, những tia nắng dịu dàng của buổi ban mai len lỏi qua khung cửa sổ, rọi vào khoé mắt đã mờ đục đi vì thức trắng đêm.
"Cả đêm không ngủ hả?" - Ran vừa nói vừa bước đến hỏi han em.
"Em..." - Rindou ấp úng đáp lại, nhưng cổ họng kẹt cứng lại vì em chẳng thể tìm được bất cứ lý do nào để giải thích cho anh trai mình cả.
"Không cần em giải thích gì đâu, em có đói không?" - Ran không muốn em mình phải khó xử và anh cũng phần nào đoán ra được đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Hoa Long Đởm, loài hoa này rất ít người biết tới nhưng lại mang một ý nghĩa đặc biệt bởi nó gắn liền với tên của em trai nhà Haitani. Nếu nó xuất hiện ở đây, lúc này thì chỉ có thể là tên Sanzu kia đã hối hận và quay về xin lỗi Rindou rồi. Bằng bộ óc nhạy bén của bản thân, Ran đã có thể phán đoán được tình hình ngay tức khắc.
"Em có..." - Em đáp lại lời anh trai bằng tông giọng có phần mệt mỏi và kiệt sức sau một đêm dài thức trắng.
Ran gật đầu và quay ra bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai. Bởi vì làm việc cho Phạm Thiên đồng nghĩa với việc anh em họ đều phải cảnh giác với tất cả những người mà bản thân tiếp xúc nên kèm theo đó, dù có trong mình khối tài sản khổng lồ, anh em họ vẫn không thể thuê người giúp việc để phục vụ. Vậy nên cả hai đều biết nấu những món cơ bản, riêng Ran thì đảm đang trong việc bếp núc hơn một chút. Hầu như những bữa cơm trong nhà sẽ là một tay anh chuẩn bị. Loay hoay một hồi trong phòng bếp, cuối cùng Ran cũng đem ra hai suất cơm cà ri thơm lừng.
"Ăn đi Rindou, ăn xong thì cố ngủ một giấc nhé" - Ran nhìn em trai mình đang mệt rũ đi vì thiếu ngủ, động tác của em có phần chậm chạp vì chưa thể được chợp mắt.
"Dạ..." - Em ngoan ngoãn đáp lại anh. Em chợt nghĩ, em luôn luôn có anh trai bên cạnh chăm lo cho em như vậy, còn Haru-chan... Tuy gã cũng có anh trai, nhưng đó là một mối quan hệ thực độc hại, gã đã biết bao lần ngồi cùng với em, say khướt rồi chửi rủa ông anh trai kia.
Em cảm thấy mình thật may mắn, bởi em vẫn còn có tình yêu của anh trai. Còn Haru-chan, gã chẳng còn ai ngoài em cả. Rindou nhớ về khuôn mặt gã thấm đẫm nước mắt khi tâm sự với em đêm qua mà chẳng biết rằng em đã lại rơi lệ. Ran nhìn thấy vậy cũng không muốn hỏi han gì, anh biết việc anh lên tiếng bây giờ cũng chẳng có ích lợi gì cho em trai mình.
Sau khi ăn xong, anh đưa một tờ giấy ăn cho em như ngầm an ủi em đừng khóc nữa. Em nhận lấy, đầu vẫn cúi gằm xuống đĩa thức ăn ở trước mặt.
"Anh đi ra ngoài có viêc, em ăn xong thì ngủ một giấc đi, chừng nào em dậy thì anh sẽ đưa em tới một nơi, nhé?" - Ran vừa chỉnh trang lại quần áo, vừa nói với em.
_______
Cũng như em, Sanzu cũng chẳng thể nào chợp mắt nổi sau đêm hôm qua. Gã đã dành cả đêm nằm trằn trọc suy nghĩ về cách để giành lại em từ tên Kakuchou đó. Thông thường, gã sẽ chẳng ngần ngại gì mà sẽ lập tức xông đến thẳng nhà Kakuchou để giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực. Nhưng sau khi suy đi tính lại thì đấy chính là phương án tồi tệ nhất. Gã thừa nhận rằng bản thân chẳng thể nào mạnh được bằng Kakuchou, nếu đấu tay tôi với hắn thì chẳng khác nào tự rước nhục vào thân, gã càng không thể sử dụng vũ khí vì suy cho cùng, cả hai vẫn đang ở trong cùng một băng đảng, đang làm việc cùng nhau. Rồi cuối cùng, gã quyết định sẽ dùng cách êm đẹp nhất để giành lại em từ Kakuchou, ấy chính là gặp mặt và nói chuyện tử tế và sáng suốt.
BẠN ĐANG ĐỌC
SanRin | Biển tình.
FanfictionPairing: Sanzu Haruchiyo x Haitani Rindou Warning: BL, Violence, OOC, Self-harm, Angst, Language. Tình em vỡ tan thành trăm nghìn mảnh vụn loang lổ trên mặt biển dạt dào sóng vỗ. Author: minie/nơ sanrin nation go brrr brrr